A Hoa nhìn những vị lãnh đạo đi ở phía trước, có chút rối rắm, cuối cùng vẫn ghé sát vào tai Tô Ngọc Kiều, nhỏ giọng nói cho cô biết: "Là bởi vì trang trại của chúng tôi đắc tội với một người, người kia tên là Triệu Cẩu, là con trai của chủ nhiệm ủy ban cách mạng thành phố, anh ta không cho phép người khác tới mua chuối của chúng tôi."
Còn nguyên nhân cụ thể là gì thì A Hoa cũng không biết, cô ấy biết được chuyện này là vì thường xuyên nghe thấy người trong trang trại mắng mỏ Triệu Cẩu. Nhưng mọi người cũng chỉ dám rủa thầm ở sau lưng mà thôi.
Dù sao Triệu Cẩu kia có quyền có thế, trang trại không dám hoàn toàn đắc tội với anh ta.
"Lúc trước chú Ngụy cũng chính là bởi vì không muốn hợp tác với nhà anh ta cho nên mới bị những người đó hãm hại, chúng ta đều biết hết, thế nhưng không ai có thể giúp được cả."
A Hoa thở dài nói.
Trưởng trang trại đời trước là bác ruột của cô ấy, đáng tiếc người tốt không được báo đáp.
Lời này của A Hoa gợi lên bí mật sâu thẳm nhất trong lòng Tô Ngọc Kiều, cô thầm nghĩ, đám người kia cho dù là ở đâu thì cũng vẫn có người tàn bạo như vậy!
Ăn cơm trưa xong, đoàn người Tô Ngọc Kiều liền chuẩn bị trở về.
Kết quả khảo sát lần này rất thuận lợi, sau khi tham quan cơ sở sản xuất da xong, Nghiêm Thắng Lợi liền quyết định ký hợp đồng cùng với ông chủ Vương. Ông Vương và bà con không ngừng cảm ơn bọn họ, sau đó còn đóng gói một bao lớn chứa đầy đặc sản ở trang trại cho họ mang về ăn, chủ yếu là hoa quả và hoa quả khô.
Ba người từ chối không được nên đưa ra đề nghị trả tiền để mua lại số đồ ăn này, ông chủ Vương đương nhiên không chịu nhận, nhưng Nghiêm Thắng Lợi lại nói ở bộ đội có quy định, không thể lấy không của ai thứ gì.
Cuối cùng không chỉ trả tiền số hoa quả này, mà Nghiêm Thắng Lợi còn trả lại tiền thức ăn trong hai ngày nay cho Ngụy Trúc Căn.
Ngụy Trúc Căn không muốn nhận số tiền kia, thế nhưng Nghiêm Thắng Lợi lại nhất quyết đòi trả, cuối cùng Ngụy Trúc Căn chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.
Lúc đến trang trại đã phái người đến nhà ga để đón bọn họ, lúc trở về đích thân ông chủ Vương lái xe bò đưa bọn họ đến nhà ga thành phố. Thật ra dựa theo tình hình giao thông và vị trí địa lý mà nói, trang trại Mặt Trời Đỏ đều rất chiếm ưu thế, đáng tiếc lại bị kẻ khác chèn ép.
Lần tiếp theo đến đây chính là xe mua sắm của bộ đội trực tiếp lái tới.
Lúc ngồi trên xe trở về thành phố, Tô Ngọc Kiều lại nghĩ tới Lục Kiêu, chiều hôm qua hai người mới gặp nhau một lần, hôm nay cô rời đi cũng không có cơ hội nói lời tạm biệt với anh. Cũng may hôm qua Lục Kiêu đã nói với cô, không bao lâu nữa sẽ thi đấu, chờ thi đấu xong anh sẽ trở về.
Lúc ba người trở lại thành phố đã là hơn bốn giờ chiều, lại đón xe về khu quân sự, lúc Tô Ngọc Kiều về đến nhà cũng đã gần 6 giờ tối. Bà Hảo đã làm cơm xong, đang ngồi trong nhà chính dỗ Tiểu Bảo đi ăn cơm, nhưng Tiểu Bảo lại kiên quyết muốn ngồi ở cửa chờ mẹ về nhà rồi cùng ăn.
"Mẹ đã nói với con là chiều nay sẽ về."
Tiểu Bảo kiên trì ngồi trên ghế nhỏ nhìn ra đầu đường, không chịu đi ăn cơm. Tiểu Bảo chỉ mới ba tuổi, đây là lần đầu tiên rời xa mẹ lâu như vậy nhưng cậu nhóc không khóc và rất ngoan ngoãn, sắp đến thời gian mẹ về cậu mới có chút bướng bỉnh.
Trương Mai bảo bà Hảo đừng khuyên nữa, Tiểu Bảo đây là đang nhớ mẹ, đợi Tô Ngọc Kiều trở về là ổn thôi.
Cho nên lúc Tô Ngọc Kiều khổ sở xách nửa buồng chuối đi tới đầu hẻm nhà mình thì đã nhìn thấy cảnh tượng này. Khoảnh khắc Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Ngọc Kiều, nước mắt trong nháy mắt luôn trào, cậu nhóc chạy như bay về phía mẹ.
"Ôi, zai yêu của mẹ, thế nhưng bây giờ mẹ lại không có tay để ôm con, ngoan nào, không khóc không khóc, mẹ về rồi."
Tô Ngọc Kiều chỉ có thể dùng cánh tay đang xách đầy các loại túi lớn nhỏ của mình vỗ vỗ lên lưng con trai, vừa vỗ vừa an ủi cậu nhóc.
Cũng may là Trương Mai và bà Hảo vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức đi ra. Bà Hảo thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận lấy đồ đạc từ trong tay Tô Ngọc Kiều, nói: "Tốt rồi, tốt rồi, mau về nhà ăn cơm thôi."
Việc đầu tiên Tô Ngọc Kiều làm sau khi về đến nhà chính là ngồi bệt xuống ôm lấy con trai mình, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu nhóc, sau đó mới hôn lên mặt nó một cái, nói:
"Hai ngày này Tiểu Bảo có nhớ mẹ không, có ngoan ngoãn nghe lời bà hay không?"
"Nhớ... "
Tiểu Bảo nức nở, một tay lau nước mắt, một tay ôm cổ mẹ không buông. Cho dù có là đứa bé thông minh ngoan ngoãn như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thích ứng với việc phải rời khỏi mẹ được, Tiểu Bảo đợi đến khi mẹ trở về mới khóc, đã là rất hiểu chuyện rồi!
Tô Ngọc Kiều một mực ôm Tiểu Bảo không buông, lúc ăn cơm thì để cho cậu nhóc ngồi ở trên đùi mình, còn mình thì đút cho cậu nhóc ăn. Cuối cùng vẫn là Tiểu Bảo xấu hổ tự đứng lên, nhăn nhó ngồi xuống ghế bên cạnh, ưỡn ngực nói: "Tiểu Bảo đã đi học rồi, không cần mẹ đút ăn cơm nữa."
Nói thì nói như vậy, nhưng lúc cậu nhóc tự cầm thìa ngoan ngoãn ăn cơm, cánh tay còn lại vẫn nắm lấy vạt áo Tô Ngọc Kiều không buông.
"Tiểu Bảo của mẹ giỏi quá."
Tô Ngọc Kiều xoa xoa đầu cậu nhóc.
Buổi tối, Tiểu Bảo đòi mẹ kể chuyện xưa trước khi ngủ cho nó nghe, Tô Ngọc Kiều đã kể xong ba câu chuyện nhưng cậu nhóc vẫn mở to mắt nhìn cô, không nỡ nhắm mắt.
Ngày hôm sau nghe bà Hảo nói thì cô mới biết được, hoá ra đêm đầu tiên cô rời đi, Tiểu Bảo đã ngoan ngoãn tự đi ngủ, kết quả nửa đêm bà Hảo không yên lòng cho nên có đến xem thì thấy cậu nhóc vẫn đang nằm trên giường khóc.
Tô Ngọc Kiều nghe nói như vậy thì vô cùng đau lòng, thầm nghĩ về sau nếu như không phải chuyện gì quá quan trọng thì cô sẽ không rời xa con trai nữa.