"Mẹ, mẹ... "
Thấy bà như không hề bị ảnh hưởng gì, Tô Ngọc Kiều cũng không muốn nhắc lại thêm lần nữa khiến bà không vui, dứt khoát đổi giọng nói:
"Đi thôi, hôm nay đi dạo lâu một chút rồi về, trưa con mời mẹ đi ăn chân giò hầm. "
“Rốt cuộc là con mời mẹ ăn hay con rể mời mẹ ăn?” Dương Mẫn nhìn ra sự lo lắng của con gái, cười nói.
Tính cách của Tô Ngọc Kiều ít nhiều cũng được di truyền từ bà, Dương Mẫn là người như vậy, lòng dạ mềm yếu thì mềm yếu thật nhưng chỉ cần cứng rắn lên thì bà cũng chẳng để ai vào mắt.
Tô Ngọc Kiều dắt Tiểu Bảo và Vi Vi nói:
"Mẹ ơi con cũng có lương mà, huống hồ tiền của Lục Kiêu chẳng phải là của con sao? Anh ấy mời với con mời chẳng phải đều giống nhau. "
Dương Mẫn quay đầu nhìn con rể không có ý phản bác, chỉ vào trán cô cười mắng: "Con nói cái gì vậy, để người khác nghe thấy không sợ người ta cười con à. "
Lúc này Lục Kiêu mới cong môi phụ họa một câu:
"Mẹ, Kiều Kiều nói cũng không sai. "
"A Kiêu à, con không được chiều Kiều Kiều quá, từ nhỏ nó đã quen là một đứa con gái thích được chiều rồi. "
Dương Mẫn nói vậy nghe có vẻ như chê bai, nhưng thực ra trong lòng vui không kể xiết. Tô Ngọc Kiều giả vờ trừng mắt nhìn Lục Kiêu, lắc đầu không hài lòng nói:"Mẹ, sao mẹ có con rể rồi lại quên con vậy?"
"Hừ hừ, con rể tốt, còn con thì chỉ biết bắt nạt nó thôi. "
... Có con gái ở bên cạnh bầu bạn, lại có cháu gái và cháu ngoại thỉnh thoảng chọc ghẹo, chút không vui trong lòng Dương Mẫn lập tức bị quẳng ra sau đầu. Buổi trưa Tô Ngọc Kiều vẫn không mời Dương Mẫn ăn cơm nhưng cô mua một cái giò heo lớn, dẫn theo cả nhà đến nhà ông bà nội ăn cơm.
Trên bàn ăn, Dương Mẫn nói đợi Tô Ái Hoa nghỉ phép thì sẽ đưa cả nhà về nhà nhỏ ăn Tết. Ông bà nội tuy bình thường không nói, cũng không thích đến nhà lầu bên kia, nhưng Tết đến rồi, ai mà không muốn cả nhà đoàn viên. Vì vậy ông nội lập tức vui vẻ gọi bà nội đi lấy rượu cho ông, ông muốn cùng cháu rể uống hai ly để ăn mừng trước. Sau đó lại bị bà nội mắng cho một trận:
"Uống gì mà uống? Ông quên chuyện ông Vương đầu ngõ năm ngoái uống rượu với người ta đến giờ vẫn chưa xuống giường được à?"
Ông nội Tô lập tức nhụt chí, kẹp lạc bỏ vào miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:"Không uống thì không uống, bà già này hung dữ quá. "
Tiểu Bảo tai thính ngồi bên dưới ông nội vừa vặn nghe thấy, không nghĩ ngợi gì đã giơ tay mách lẻo.
"Bà cố! Ông cố nói bà hung dữ!"
Sau đó ông nội lại bị bà nội trừng mắt mấy cái, cả nhà lần lượt nói ông mấy câu, nói đến mức ông nội phải bảo đảm tuyệt đối không uống rượu mới thôi. Ông nội tức giận xoa xoa tai Tiểu Bảo nhưng cuối cùng cũng không nỡ vặn. Dương Mẫn vì không muốn người già thêm lo lắng nên trước lúc đi đã dặn dò con gái con rể đừng nói chuyện nhà cho ông bà biết.
Lúc ăn cơm bà nội còn hỏi bà một mình Nĩu Nĩu ở nhà thì sao. Dương Mẫn cười như thường nói:"Để mẹ nó đưa đến nhà ngoại chơi rồi, ở nhà chỉ có thím Lưu nên mẹ đừng lo lắng gì nữa. "
Ăn trưa xong ở nhà ông bà nội, cả nhà đi xe buýt trở về nhà lầu.
Dương Mẫn chất đống những thứ mua về hôm nay lên bàn phòng khách rồi chia ra, kẹo bánh gì đó thì để lại một phần cho Vi Vi ăn và đãi khách ngày Tết, còn lại đều cho Tô Ngọc Kiều mang về quê. Hai mẹ con đang vừa nói chuyện vừa bàn bạc ở phòng khách, lúc này Chu Đan Đan lại vào cửa. Tô Ngọc Kiều nghi ngờ, giờ này cô ta không phải đang đi làm sao. Trong khi đó, Chu Đan Đan đã bước vào phòng khách, thấy trên bàn bày một đống đồ ăn thức uống, ánh mắt cô ta lóe lên dù cố kìm nén nhưng vẫn không nhịn được nói:
"Mẹ lại dẫn Ngọc Kiều đi mua sắm rồi à. "
Sắc mặt Dương Mẫn lập tức sa sầm, giọng nặng nề nói:
"Tôi mua đồ cho con gái mình lẽ nào còn phải xin phép cô sao?"