"Cảm ơn dì ba!"
Hôm nay, con gái thứ hai của nhà họ Lục, Lục Quế Hoa cùng các con trở về nhà bố mẹ đẻ, em chồng Lục Mai Hoa đi học cũng về nghỉ lễ, không khí cả nhà rất náo nhiệt. Chú út Lục Quân tính tình hoạt bát, anh đặt một thùng nước ngọt từ xe bò xuống, vừa đặt nó lên bàn cậu lấy luôn một chai, dùng răng mở nắp và uống một ngụm.
Uống xong, cậu ợ một tiếng dài, nhe hàm răng trắng nõn cười cười: “Cảm ơn chị dâu ba. Khi xưa bố đưa em đi học, ông già rất keo kiệt, một chai cũng không mua cho em, cuối cùng hôm nay cũng đã được nếm thử mùi vị rồi.
“Này này”
Bà Lục giận dữ đi tới đánh vào lưng cậu, bà quay lại, hơi sót tiền nói với con dâu ba:
“Ngọc Kiều à, sao con lại mua nhiều nước ngọt thế? Con mua mấy chai cho mấy đứa nhỏ uống là được rồi, nhiều như thế này không uống hết thì người ta có cho trả lại không?"
"Mẹ, sao đâu mà mẹ? Chúng ta mỗi người một chai, phần dư để bọn trẻ chia nhau. Tại sao uống không hết?"
Nghĩ rằng mẹ chồng có lẽ cảm thấy tiếc tiền, Tô Ngọc Kiều lại nói:
“Chai nước uống xong vẫn có thể hoàn tiền nữa, cũng không đắt lắm đâu mẹ.”
“Đúng rồi, chai rỗng cũng có thể hoàn tiền lại đấy, phải không chị tư.”
Lục Quân cầm lên chai nước cậu đã uống hết một nửa, xoay người tránh tay mẹ của cậu đưa đến đây, tìm kiếm đồng minh.
Chị tư Lục Mai Hoa ở trong thành phố học trường cấp hai kỹ thuật, cô ấy ở rất xa nên mỗi tháng chỉ về một lần, chắc hẳn cô ấy đã uống qua nước ngọt rồi.
Lục Mai Hoa hừ nhẹ một tiếng, im lặng nhìn qua Tô Ngọc Kiều mà không tiếp lời của cậu. Nếu hầu hết mọi người trong nhà đều cảm thấy Lục Kiêu không xứng với Tô Ngọc Kiều thì Lục Mai Hoa lại là số ít người còn lại cảm thấy cô gái được nuông chiều Tô Ngọc Kiều không xứng với anh ba của cô.
Bình thường, khi Tô Ngọc Kiều gây chuyện với nhà họ Lục, cả nhà đều nhịn để cô gây chuyện nhưng Lục Mai Hoa lại không bao dung với cô, giống như một hạt tiêu nhỏ mắc nghẹn, luôn phải kiếm cớ cãi nhau với cô.
Nhưng cũng không có ai thắng ai bởi vì mỗi lần hai cô mới vừa cãi nhau, Lục Mai Hoa sẽ bị bà Lục véo tai về phòng hoặc là Tô Ngọc Kiều bị Lục Kiêu không ôm thì vác về phòng để trấn áp.
Tô Ngọc Kiều hiện tại không muốn cãi nhau với cô nhưng chuyện cũ vẫn còn mới mẻ trong đầu cô, trước mặt cô em chồng này, cô luôn cảm thấy không được tự nhiên lắm. Nghĩ lại cô là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi đầu, không biết trước đây mặt dày như nào mà một hai phải cãi nhau cho bằng được với một cô bé mười bảy mười tám tuổi. May mắn thay, chị hai Lục Quế Hoa là người không quan tâm đến ân oán trong quá khứ, khi nhìn thấy em dâu ba của mình, cô ấy đã trìu mến nắm lấy tay cô và nói:
“Ngọc Kiều, em đưa cho ba mẹ tấm vải mang về, nhìn xem, hôm nay quần áo trên người Đào Đào và Đại Mao đều được làm từ mảnh vải đó, em cũng có gu thẩm mỹ đấy, màu sắc cũng rất phù hợp với hai đứa."
Tấm vải mà Tô Ngọc Kiều đưa lần trước là tấm vải màu xanh da trời được mua từ một nhà máy dệt, con trai con gái đều mặc được, trẻ con nhà quê không mấy để ý, có quần áo mới để mặc là rất vui, đặt biệt lần này vải dệt lần này cũng là loại tốt. Lục Quế Hoa nhìn xa hơn chị em gái rất nhiều, không phải cô muốn nịnh nọt Tô Ngọc Kiều mà là thấy em dâu ở thành phố dần chấp nhận gia đình mình, để cô và em ba có thể sống hòa thuận trong tương lai.