“Ngọc Kiều? Cô sao vậy?”
Trần Tiêu bị phản ứng của cô làm cho sợ hãi, vội vàng đỡ lấy cánh tay cô. Còn Tô Ngọc Kiều thì mắt không rời khỏi mấy người lính mặc áo mưa cao lớn bên kia, cô quay đầu lại, cẩn thận nhận ra hình như phó đoàn trưởng Lục cũng ở bên đó. Lục Kiêu không nhìn thấy Tô Ngọc Kiều, anh đang cõng một người lính bị thương bất tỉnh theo bác sĩ vào phòng cấp cứu.
Một nhóm người vội vã đi vào đại sảnh, lại vội vã đi qua một bên hành lang vào phòng cấp cứu trong cùng.
“Cô lo cho phó đoàn trưởng Lục sao? Anh ấy hẳn là không sao, để tôi đưa cô qua xem nhé.”
Trần Tiêu nói, cúi xuống giúp cô nhặt tài liệu rơi trên đất.
Tô Ngọc Kiều cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô gật đầu.
Hai người cùng nhau sắp xếp lại tài liệu, sau đó đi theo đến phòng cấp cứu.
Hai người lính trẻ bám vào cửa phòng cấp cứu nhìn vào trong, bị y tá cho là vướng víu đuổi sang một bên, một người trong số đó lau nước mưa trên mặt, đi đến bên cạnh Lục Kiêu.
“Phó đoàn, chính ủy, anh ấy là không sao chứ.”
Đối mặt với kẻ địch cầm vũ khí mà sắc mặt không đổi, nhưng lúc này đôi tay buông thõng bên người lại không ngừng run rẩy.
Anh ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn co lại thành một cục, hai tay nắm tóc, vẻ mặt hối hận vô cùng: “Đều tại tôi, đều tại tôi quá nóng vội, nếu không phải tôi xông lên quá nhanh, thì Chính ủy cũng không cần phải thay tôi đỡ đạn, người nằm trong đó phải là tôi mới đúng!”
Lục Kiêu dựa lưng vào tường nắm chặt tay, những giọt nước trên má chảy xuống đất, khi mở miệng giọng nói vẫn trầm ổn: “Bây giờ không phải lúc tự trách, đợi anh Tống tỉnh lại, đích thân đến nhận lỗi với anh ấy.”
Trải qua mười mấy ngày truy tìm chặn bắt không ngừng, cuối cùng bọn họ và công an thành phố cũng lần ra được tung tích của bọn buôn người, sau khi cân nhắc kế hoạch nhiều lần, hôm nay mới chính thức phát động hành động vây bắt.
Đội chiến sĩ do Lục Kiêu dẫn đầu phụ trách tấn công trực diện, phối hợp với các đồng chí công an tạo thành thế hợp vây chuẩn bị tiêu diệt sào huyệt của bọn buôn người. Vì đã đi dò xét trước, nên lúc bắt đầu diễn ra rất thuận lợi, bọn buôn người tuy hung hãn và thậm chí có vũ khí nhưng chúng không phải là đối thủ của những chiến sĩ và công an được huấn luyện bài bản, rất nhanh đã khống chế được tình hình.
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng hành động bắt giữ này còn có kẻ lọt lưới, hai tên buôn người ra ngoài mua thức ăn trở về thấy sào huyệt của mình bị phá, lại vì phản ứng không kịp nên bị phát hiện, trong lúc nóng vội đã trực tiếp cầm vũ khí chống trả.
Tống Trường Tinh vì bảo vệ đồng đội mà bị đạn bắn trúng tim, tình hình nguy cấp, Lục Kiêu và những người khác sau khi khống chế được những kẻ gây loạn đã lập tức đưa anh ta về đơn vị. Trên đường đi vì mất quá nhiều máu nên đã bất tỉnh, hiện tại vẫn chưa rõ sống chết.
Người chiến sĩ nhỏ tuổi được anh cứu hận bản thân, trong lòng Lục Kiêu cũng tự trách không thôi.
Nói thật, lần này, cũng là anh liên lụy đến Tống Trường Tinh. Khi Tô Ngọc Kiều và Trần Tiêu đi qua, Lục Kiêu đang đuổi mấy người lính về nghỉ ngơi, bọn họ đã canh gác ngoài mưa cả đêm, không cần thiết phải để tất cả mọi người ở đây chờ đợi.
Mọi người đều không muốn quay về, ngoại trừ những chiến sĩ lúc đầu được anh cử đi hỗ trợ công an áp giải bọn buôn người, những người khác đều ở đây.
Từng người một ngồi xổm hoặc ngồi, không ai muốn rời đi. Lục Kiêu nhíu chặt mày, im lặng một lúc rồi cũng mặc kệ họ. Mấy người trên người đều ướt sũng, nước nhỏ tí tách nhanh chóng làm ướt một khoảng đất nhỏ trước cửa phòng cấp cứu.
Còn trước người Lục Kiêu cũng tụ lại một vũng nước mưa màu hồng nhạt, lúc đầu mọi người đều cho rằng đó là do máu của Tống Trường Tinh dính vào người Lục Kiêu.