Hai ngày trước, Thiết Đản và Cương Đản nhà Trần Tiêu không cẩn thận bị nhiễm lạnh, may mà Trần Tiêu là bác sĩ, nhanh chóng hạ sốt cho bọn trẻ bằng cách chườm lạnh. Nhà cô ấy sinh đôi non, nhìn thì thấy nuôi dưỡng giống như trẻ bình thường, nhưng thực tế sức đề kháng chắc chắn sẽ thấp hơn trẻ bình thường một chút, đù có nuôi dưỡng tốt đến đâu cũng không thể tránh khỏi, chỉ có thể đợi đến khi trẻ lớn hơn một chút, vận động nhiều hơn để tăng cường sức đề kháng.
Nhưng ngay cả những em bé sinh thường có sức đề kháng tương đối tốt cũng phải chú ý nhiều hơn, cũng vì vậy mà hai ngày nay Tô Ngọc Kiều không dám bế An An đến nhà cô ấy. Phải đợi đến khi Thiết Đản và Cương Đản đã khỏi hẳn mới đi xem. Nhân lúc trời đẹp vào buổi trưa, Tô Ngọc Kiều bế An An ra ngoài phơi nắng, tiện thể sang nhà Trần Tiêu ngồi chơi.
Khi nói với cô ấy về lý do mấy hôm nay không đến, Tô Ngọc Kiều vẫn còn thấy hơi áy náy.
Trần Tiêu rất thông cảm:
"Bình thường mà, An An nhà cô mới sáu bảy tháng tuổi, cô chú ý nhiều hơn là đúng rồi, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. "
Không lâu sau, Trương Mai và Miêu Phượng cũng đến, Trần Tiêu lấy hạt thông, hạt óc chó và các loại hạt khác đã rang trước đó ra đãi họ.
Mấy người nói chuyện về chuyện tuần sau về nhà, về nhà thêm hơn hai mươi ngày nữa là đến Tết.
Trương Mai bất ngờ đề cập đến năm nay cả nhà cô ấy chuẩn bị về quê ăn Tết.
"Chị theo lão Cố đến đây nhập ngũ cũng đã năm sáu năm rồi, định nhân dịp Tết năm nay về nhà thăm gia đình. "
Trương Mai cảm thán: "Lúc chị đến, em gái chị còn chưa thành niên, hai năm trước viết thư thì đã lấy chồng rồi, nhiều năm không về, cũng không biết nhà cửa thế nào rồi. "
Trần Tiêu và Miêu Phượng đều lớn lên ở đây, ba mẹ Trần Tiêu lại càng ở ngay khu quân sự, người có chút đồng cảm với cô ấy cũng chỉ có Tô Ngọc Kiều. Năm ngoái vì Lục Kiêu không đủ nghỉ phép, cũng vì cô mới mang thai không tiện nên họ không về, năm nay An An mới vài tháng tuổi, hai người vẫn chưa bàn bạc xem sẽ ăn Tết ở đâu.
Tô Ngọc Kiều đương nhiên muốn về nhưng cô cũng hiểu, có thể về hay không phải tùy thuộc vào lịch nghỉ phép của Lục Kiêu. Tối Lục Kiêu về, nói với cô thời gian rút quân cụ thể, Tô Ngọc Kiều suy nghĩ một chút rồi hỏi anh:"Năm nay chúng ta có về nhà ăn Tết không?"
"Em muốn về à?"
Lục Kiêu đoán được tâm tư của cô, rồi lập tức suy nghĩ khả năng về quê ăn Tết.
"Muốn. " Tô Ngọc Kiều gật đầu không chút do dự.
Lục Kiêu ôm cô nói:
"Vậy chúng ta về, năm ngoái anh vì về đón em mà nghỉ phép nhiều hơn, nhưng số ngày nghỉ phép anh tích lũy những năm trước vẫn chưa dùng hết, cộng với năm nay, còn khoảng hai mươi lăm ngày nữa. "
Vài năm đầu sau khi kết hôn, Lục Kiêu năm nào cũng còn dư ngày nghỉ phép, lý do thì bây giờ cũng không cần nói nhiều, nhưng dời đến bây giờ dùng thì vừa khéo. Tô Ngọc Kiều giơ tay ôm lấy eo anh, vừa vui mừng vừa thấy hơi áy náy, lại vừa hối hận vì sao mình không nghĩ thông sớm hơn.
"Đừng nghĩ lung tung nữa, em mau nghĩ xem muốn về lúc nào đi, thời gian đi về cộng với thời gian nghỉ ngơi đại khái phải trừ đi khoảng bảy ngày, chúng ta chỉ có thể ở nhà mười ngày thôi. "
Lục Kiêu kéo chăn quấn chặt hai người, chuyện trước kia trong lòng anh đã sớm buông bỏ, anh quan tâm đến cô của hiện tại hơn. Không ngờ năm nay còn có niềm vui bất ngờ, những ngày tiếp theo, ngoài việc bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Tô Ngọc Kiều còn nghĩ xem nên mang những gì về cho ba mẹ và gia đình nhà chồng.
Sáng ngày thứ hai sau khi cô và Lục Kiêu xác định sẽ về, Tô Ngọc Kiều rất phấn khởi theo Lục Kiêu đến trụ sở quân đoàn gọi điện báo tin về nhà ăn Tết năm nay cho ba mẹ cô. Bây giờ đã là tháng 12 rồi, Lục Kiêu nói sau khi trở về quân khu sẽ xin nghỉ phép, sau đó bắt đầu xem vé tàu.
Tính ra thì còn chưa đầy mười ngày nữa là cô có thể về thủ đô gặp người thân rồi.