Trạm trưởng họ Chu, người gầy gò cao ráo, mặc quần áo giản dị sạch sẽ. Hồ Lan Hương tiến lại bắt tay ông ta rồi mới nói: “Không sao, lần trước chúng tôi đến đột xuất, cũng không liên lạc trước với anh, không gặp được cũng là bình thường, đã gặp được nhau rồi thì chúng ta cùng nói chuyện cho kỹ đi.”
Trạm trưởng Chu gật đầu, cùng cô ngồi xuống.
Tiếp theo, mọi người thảo luận chi tiết về kế hoạch hợp tác trong hơn một giờ, mọi người nói chuyện rất vui vẻ, Hồ Lan Hương cũng hẹn với trạm trưởng Chu thời gian đến Thiết Trại Câu khảo sát thăm hỏi lần sau. Buổi chiều về đến nhà, Tô Ngọc Kiều vừa bước vào sân đã thấy Lục Kiêu đang lắp ráp tấm ván giường đã được đánh bóng. Anh làm việc khá nhanh, giường đơn cho đứa nhỏ không cần làm quá lớn, rộng khoảng một mét hai là đủ cho thằng bé ngủ rồi, vì thằng bé có thói quen lăn qua lăn lại khi ngủ nên Lục Kiêu còn làm thêm một cái lan can ở bên giường.
Phòng của hai người vốn để tủ quần áo ở vị trí trong cùng sát tường, bây giờ Lục Kiêu chuyển chúng sang bên cạnh, chiếc giường này vừa vặn kê sát tường.
Tô Ngọc Kiều thay giày xong thì đến giúp anh, hai người cùng nhau lắp ráp giường, sau đó khiêng vào phòng.
Nhìn Lục Kiêu vội vã trải giường, Tô Ngọc Kiều đột nhiên nhớ ra một vấn đề rất quan trọng.
“Chuyện ngủ riêng, anh đã nói với con trai chưa?”
Lục Kiêu dừng tay, ngẩng đầu lên nói: “Không sao, tối nay anh sẽ nói với con.”
Tiểu Bảo vui vẻ tan học về nhà, vừa định chạy đến ôm mẹ làm nũng thì giữa đường đã bị ba chặn lại.
Không biết Lục Kiêu đã nói gì với con trai, tối hôm đó Tiểu Bảo thực sự vui vẻ cầm theo chiếc gối nhỏ của mình trèo lên giường mới, còn nói với Tô Ngọc Kiều rằng, cậu là một người đàn ông nhỏ, sau này sẽ tự ngủ một mình.
Đêm đó, Lục Kiêu không còn kiêng dè gì nữa, càng lúc càng không tha.
Tô Ngọc Kiều muốn khóc không ra nước mắt, bò đi thì bị anh ấy túm chân kéo về, đến nửa đêm anh ấy vẫn không chịu buông tha cho cô, cuối cùng Tô Ngọc Kiều không chịu nổi nữa, khóc òa lên, tức giận đuổi anh đến ngủ cùng con trai.
Lục Kiêu thực sự không ngờ, hóa ra chiếc giường này là dành cho chính anh.
…
Hôm sau vừa hay là thứ bảy, hiếm khi được nghỉ ngơi, Lục Kiêu cũng ở nhà, cả nhà ba người đạp xe mới mua đi chơi trong thành phố.
Vẫn như thường lệ, họ đến chỗ trưởng ban để xin một chén tàu hũ mềm, hai người hàn huyên đôi câu, Lục Kiêu liền dẫn hai mẹ con đến tiệm ảnh duy nhất trong thành phố. Nói đến tiệm ảnh, Tô Ngọc Kiều mới biết được là do Trương Mai nhắc đến, cả nhà họ đã nhiều năm không về thăm quê, nên đã chụp ảnh cả nhà gửi về cho người nhà xem.
Tô Ngọc Kiều nghĩ, cả nhà ba người họ hình như cũng chưa chụp ảnh cả gia đình bao giờ, trong nhà cô và Tiểu Bảo từ nhỏ đến lớn đều có ảnh chụp chung nhưng Lục Kiêu là ba thì chỉ có một tấm chụp chung khi Tiểu Bảo khi còn quấn tã.
Cô bỗng dưng muốn chụp vài tấm ảnh chung, lúc đó cũng có thể gửi về cho mẹ chồng hai tấm.
Người thợ ảnh già trong tiệm rất hòa nhã, biết họ muốn chụp ảnh cả nhà, còn đặc biệt dựng cho họ một khung cảnh, bày vài bó hoa giả.
Tấm đầu tiên là ảnh cả nhà ba người, Lục Kiêu ôm vợ, một tay bế con, tổng cộng chụp ba tấm, cô dự định lúc đó sẽ giữ lại một tấm để treo trong nhà, hai tấm còn lại gửi về thủ đô.
Tấm thứ hai là ảnh chụp hai ba con, cô không tiếc tiền, chụp đủ mọi tư thế, có tấm Lục Kiêu ngồi bế Tiểu Bảo trong lòng, có tấm chụp toàn thân anh đứng nắm tay Tiểu Bảo.
Cuối cùng theo yêu cầu của Lục Kiêu, hai vợ chồng lại chụp thêm vài tấm ảnh chung.
“Khụ, đồng chí nam, vai anh dựa vào đồng chí nữ quá nhiều rồi, anh ngồi thẳng lên một chút, để đồng chí nữ dựa vào, ừ, đúng rồi, cứ như vậy.”
Theo tiếng “tách” một cái, tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người sau khi kết hôn đã ra đời.