Tiểu Bảo đưa tay vào sờ nắm đấm nhỏ xíu của em gái nói: "Được rồi, vậy con phải đến thăm em gái nhiều hơn, mong em nhanh lớn và trở nên xinh đẹp."
Tô Ngọc Kiều dựa nửa người vào đầu giường uống canh gà. Canh gà hầm riêng cho cô ít dầu ít muối, không có vị mặn nhưng canh gà rất ngọt, lớp váng dầu bên trên đã được vớt sạch, cô uống cũng thấy ngon.
Ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều lại để Lục Kiêu đỡ xuống giường đi lại một lúc, sau đó đi vệ sinh rồi quay lại. Khi ngồi vào giường thì cô đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn. Lục Kiêu đang cúi người đi tất len mà thím Lưu mang tới cho cô. Vì mới sinh xong nên cô không được để gió lùa, ngoài tất thì còn đội cả mũ mỏng. Tô Ngọc Kiều mặc anh làm, bất ngờ hỏi:
"Anh đã bế An An chưa?"
Lục Kiêu khựng tay lại, tiếp tục đi tất cho cô rồi mới đứng dậy, lắc đầu.
Lúc này Dương Mẫn mới phát hiện, hình như con rể vẫn chưa bế cháu. Trong lòng bà có chút nghi ngờ, không phải là con rể trọng nam khinh nữ chứ.
"Mẹ, mẹ bế An An qua đây."
Tô Ngọc Kiều vẫy tay gọi Dương Mẫn.
Nhận lấy An An đang ngủ say từ tay Dương Mẫn, Tô Ngọc Kiều ra hiệu cho Lục Kiêu giơ tay lên, cô đỡ đầu và chân An An đặt vào lòng anh ta.
Lục Kiêu giơ cánh tay lên không biết nên đặt thế nào cho phải, lòng bàn tay vừa chạm vào cục bông nhỏ thì cả cánh tay đã cứng đờ.
Hai cánh tay anh không biết để đâu, cả người căng thẳng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tô Ngọc Kiều còn cười anh:"Bình thường anh bế Tiểu Bảo không phải rất tốt sao, gập tay lại một chút. Anh cứng như vậy bế con bé sẽ không thoải mái đâu."
Lục Kiêu vô thức mím chặt môi, cánh tay cong lại, chỗ con gái áp vào cánh tay anh ta mềm mại đến khó tin.
Đúng lúc trong lòng anh dần dâng lên một cảm giác kỳ diệu thì An An đang ngủ say khẽ cử động nắm tay nhỏ, đột nhiên mở mắt. Đôi mắt long lanh như nho đen, khoảnh khắc Lục Kiêu nhìn vào mắt con gái, một góc trong lòng anh lập tức sụp đổ. Lần đầu tiên Tiểu An An mở mắt, theo lẽ thường thì tầm nhìn của trẻ nhỏ lúc này phải mờ mịt, không nhìn thấy gì.
Nhưng quan hệ huyết thống kỳ diệu như vậy, bị con gái nhìn thẳng vào mắt, nhìn đến nỗi đáy lòng Lục Kiêu mềm nhũn như nước.( _ _)
Dương Mẫn thấy anh ôm con không chịu buông tay, lại còn nhìn chăm chú không chớp mắt, dáng vẻ của một người ba ngốc nghếch, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cũng được, không phải trọng nam khinh nữ là được. Nghĩ xong, bà cũng đi tới sửa lại tư thế bế con của con rể, dạy anh một tay nâng cao lên một chút, như vậy An An được bế cũng thoải mái hơn nhiều.
An An quả thực là một đứa bé ngoan, ở trong lòng ai cũng không khóc không nháo, nghe thấy tiếng bà ngoại ở bên cạnh nói chuyện, liền ngoáy ngoáy người nhỏ đi tìm.
"Ui cha, An An nghe thấy bà ngoại nói chuyện à, An An có đói không nào?"
Dương Mẫn đưa tay trực tiếp bế đứa bé từ tay con rể, vô thức bế lắc lư, đưa đứa bé cho mẹ nó cho ti.
Lục Kiêu khẽ nắm chặt ngón tay, cảm giác mềm mại như ôm một cục bông trong tay hồi nãy vẫn chưa biến mất.
Nhìn con gái được đặt vào lòng vợ cho ti, Lục Kiêu còn muốn bế con thêm một chút nhưng đành chịu vì Tống Trường Tinh chỉ xin cho anh nghỉ nửa buổi sáng, lúc này phải đi rồi.
Tô Ngọc Kiều vuốt ve lớp lông tơ thưa thớt trên đầu An An, vừa vụng về đỡ gáy con gái cho con bú, vừa ngẩng đầu nói với mẹ mình:"Con không thấy giống con ở chỗ nào cả?"