‘’Không sao, anh đưa chúng ta tới hợp tác xã cung ứng bên kia là được, dù sao trong nhà cũng không có đồ ăn, sớm muộn gì cũng phải đi mua, chúng ta đi dạo một chút cũng được.”
Tô Ngọc Kiều lắc lắc cánh tay Lục Kiêu làm nũng. Bà lão và A Mãn rất biết chừng mực, bình thường hai người đều sẽ không đi lưng lưng trong sân, làm xong việc liền trở về phòng mình, cho dù Tô Ngọc Kiều có nói gì cũng vô dụng. Thế nhưng điều này cũng rất thuận tiện cho một nhà ba người bọn họ, ít nhất cô sẽ không cần lo lắng chuyện mình sai khiến Lục Kiêu sẽ làm anh mất mặt.
Lục Kiêu cũng hết cách với cô, gật đầu: "Vậy đi thôi.”
Hai người dẫn Tiểu Bảo ra ngoài, Tô Ngọc Kiều nói với A Mãn một tiếng, sau đó cũng vui vẻ đi theo Lục Kiêu.
Hai bên nhà bọn họ đều có hàng xóm, bên phải chính là nhà của Trương Mai, còn bên trái vẫn chưa biết là nhà ai nhưng nhìn có thể thấy là có người ở, chỉ là trưa hôm nay không có trở về ăn cơm.
Tô Ngọc Kiều tò mò thò đầu nhìn thoáng qua hai bên nhà mình, lúc thu hồi tầm mắt vừa vặn nhìn thấy Trương Mai ở cách vách đang dẫn tay một đứa bé gái tầm tám chín tuổi đi ra, phía sau hai người còn có một đứa bé trai.
Trên đỉnh đầu cô bé buộc hai bím tóc bằng dây chun đỏ, khuôn mặt tròn trịa vô cùng đáng yêu, cậu bé đi phía sau cũng rất hiểu chuyện, cao vừa tới vai mẹ, trên vai đeo cặp sách của mình và em gái.
“Chị dâu, đây là hai đứa nhỏ nhà chị à?”
Tô Ngọc Kiều cười hỏi một câu.
Trương Mai vươn tay phủi phủi bụi bám trên vai con trai, gật đầu nói:
"Đây là đứa lớn, tên là Cố Gia, đứa nhỏ tên là Cố Hương.
Chồng của Trương Mai là doanh trưởng tiểu đoàn 1, tên là Cố Tòng Quân, Tô Ngọc Kiều đã từng gặp qua một lần, người đàn ông kia rất thích cười, đối xử với Trương Mai cũng rất tốt. Đúng lúc cả hai nhà đều đang muốn ta ngoài, cho nên đi cùng nhau một đoạn.
Biết được Tô Ngọc Kiều muốn đi dạo, Trương Mai lên tiếng đề nghị: “Được, vậy bọn em đi trước đi, chờ chị đưa con đến trường học xong sẽ đi tìm em, đúng lúc trong nhà cũng có vài thứ cần mua.”
"Đúng rồi, em không cần phải mua rau đâu, hôm trước chị vừa mới hái không ít rau ở ruộng bên kia mang về, còn đang sợ nếu như ăn không hết thì quá phí, đợi lát nữa chị mang đến cho em một phần.”
"Được, vậy em cảm ơn trước nhé.”
Hai nhà tách ra trước cổng trường, Trương Mai dẫn con vào trường tìm giáo viên, đứa lớn nhà cô đi học muộn, năm nay mới lên lớp năm, sang năm sẽ thi vào trung học phổ thông, sau khi đi gần ba tháng trở về, cô phải đến hỏi thăm cô giáo về tình hình của con mình trong thời gian qua. Bên này, Lục Kiêu dẫn Tô Ngọc Kiều tiếp tục đi về phía trước, Tô Ngọc Kiều quay đầu lại nhìn một cái, thầm nghĩ hôm nào cô cũng sẽ đến trường học một chuyến, nộp đơn cho Tiểu Bảo và A Mãn vào trường.
Bên cạnh trường học là bệnh viện quân y, đi về phía trước thêm một đoạn chính là ba gian nhà trệt nối liền với nhau tạo thành hợp tác xã cung ứng bộ đội. Đồ vật bên trong rất phong phú, có các loại bánh kẹo, có hoa quả, rau cải tươi, thậm chí còn có thịt, đáng tiếc lúc này bọn họ đến thì trên quầy hàng đã trống không.
Tiếp tục đi vào bên trong, quầy để đồ dùng sinh hoạt cũng rất phong phú, nào là bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, chậu rửa mặt các loại, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có một quầy hàng bày bán dầu ngao và kem tuyết hoa* mà phụ nữ rất thích.
*đồ dưỡng da*
Tô Ngọc Kiều đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, không khỏi cảm thấy thất vọng, đây đều là những thứ bình thường, thứ duy nhất không bình thường chính là ở đây mua khăn lông và vớ không cần dùng vé, bởi vì trên mỗi chiếc khăn và vớ đều in một dòng chữ riêng biệt của bộ đội, chúng được sản xuất ra là để cung cấp cho người nhà của quân nhân, cho nên không cần dùng vé vẫn mua được nhưng số lượng có hạn.