Trước đây ở nhà, thím Lưu cũng từng làm mầm hương xuân cho Tô Ngọc Kiều ăn, nhưng chỉ có anh trai và ba cô là ăn ngon nhất, cô ngửi thấy mùi đó là thấy không chịu nổi. Cô ấy vừa định từ chối thì ngửi thấy một mùi mầm hương xuân thơm phức xộc thẳng vào mũi, không ngờ sau khi mang thai, sở thích của cô cũng thay đổi, cô thấy mùi này khá dễ chịu, muốn thử xem sao.
“Haha, đừng ngại, mầm hương xuân là vậy, người thích thì thấy thơm, người không thích thì thấy hôi.”
Xuân Yến hào phóng lấy cho cô thêm một nắm. Mầm hương xuân đầu mùa to và mập, mùi thơm nồng hơn và cũng ngon hơn mầm hương xuân cuối mùa.
Mùa xuân đúng là mùa ăn rau dại, khắp chợ đều là người bán rau dại, Tô Ngọc Kiều đi theo hai chị dâu được mở rộng tầm mắt không ít.
Sau đó, cô lại mua một miếng thịt ba chỉ, rồi mua một cái chân giò, định về nhà làm thịt kho và canh chân giò cho Tiểu Bảo.
Ừm, cô sẽ không nói là mình thèm đâu, là em bé trong bụng cô cũng muốn ăn.
Khi về đến nhà, cô thấy cửa sân nhà mình hé mở, Tô Ngọc Kiều cũng không để ý, còn tưởng là Tiểu Bảo đi chơi về. Kết quả vừa bước vào sân, cô thấy Lục Kiêu đang cài cúc áo đi ra từ phòng ngủ. Rầm một tiếng, cái giỏ đựng thức ăn vô tình đập vào cánh cửa, Tô Ngọc Kiều phải dùng hết sức mới giữ chặt được quai xách, may mà không làm rơi ra ngoài.
Khi Lục Kiêu đi, bụng cô mới chỉ hơi nhô lên, nhưng giờ đã có thể thấy rõ hình dạng bụng bầu nhô cao.
Đặc biệt là bản thân Tô Ngọc Kiều có khung xương nhỏ, đến giờ người vẫn không béo lên bao nhiêu, nên bụng cô càng trở nên to khác thường.
Trái tim Lục Kiêu căng thẳng đến mức thắt lại, anh luôn có cảm giác căng thẳng mà anh vừa trải qua trong mưa bom bão đạn không mãnh liệt bằng khi không nhìn thấy cô. Tô Ngọc Kiều đứng tại chỗ ngây người nhìn anh, hốc mắt dần đỏ hoe.
Trái tim anh run lên dữ dội, anh sải những bước dài nhanh chóng tiến đến đỡ người vợ đang khó khăn trong việc di chuyển vào lòng mình:“Kiều Kiều, anh về!!”
Lục Kiêu một tay nhận lấy giỏ rau, một tay đỡ chắc chắn sau lưng cô, cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế dựa trong sân, sau đó mới luyến tiếc ôm cô vào lòng một lần nữa.
Lúc này Tô Ngọc Kiều đã hoàn hồn, cô vui mừng đến xúc động liền bá lấy cổ anh:“Cuối cùng anh cũng về.”
Cười mãi cười mãi, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống.
Lục Kiêu tránh bụng cô, lại ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, lên môi cô, cuối cùng hôn lên khóe mắt ướt át của cô:“Xin lỗi, anh về hơi muộn.”
Tô Ngọc Kiều ở trong lòng anh nhẹ nhàng ngâm nga làm nũng, nghe anh xin lỗi lại không quên lắc đầu, chỉ là cô quá nhớ anh, có thể nhìn thấy anh bình an trở về cô thấy rất vui vẻ, xúc động mà rơi nước mắt.
Xúc động đủ rồi, Tô Ngọc Kiều sờ lên vai và cánh tay Lục Kiêu, hỏi:“Nhiệm vụ thuận lợi không? Anh có bị thương không?”
Lục Kiêu lại ôm cô lần nữa:
“Không có, tất cả đều thuận lợi, còn em, em ở nhà có ổn không?”
Hai vợ chồng mới vừa ôn tồn trò chuyện một lát, bỗng nhiên nghe ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa. Tống Trường Tinh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hai người bọn họ kiềm chế một chút, còn có người ngoài ở đây.
Đối mặt với ánh mắt không mấy chào đón của Lục Kiêu, Tống Trường Tinh vội giơ tay nói rõ ràng:“Không phải tôi muốn tới quấy rầy vợ chồng anh đoàn tụ, là sư trưởng, sư trưởng bảo tôi tới thúc giục anh mau đi tìm ông ấy báo cáo nhiệm vụ.”
Tô Ngọc thẹn thùng đỏ mặt, hơi nghiêng người trốn sau lưng Lục Kiêu, đẩy anh rồi nhỏ giọng nói:
“Vậy anh mau đi đi.”
Nói xong lại cảm thấy không nố, cô nói thêm một câu: “Em ở nhà chờ anh về.”
Lục Kiêu cúi đầu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết tay, cười nói:
“Được rồi, anh sẽ về nhanh thôi, Kiều Kiều đừng khóc nữa.”
Ôi, trước mặt người ngoài sao anh còn nói như vậy, Tô Ngọc Kiều tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cũng may truyền đạt xong tin tức, Tống Trường Tinh cũng rất hiểu chuyện đi ra ngoài sân chờ.
Lục Kiêu đứng dậy, anh nhìn gương mặt trắng nõn hồng hào của vợ, không nhịn được mà cúi người hôn lên môi cô một cái:
“Chờ anh trở về nhé.”
Hai người lưu luyến không rời, ngoài sân Tống Trường Tinh lại thúc giục một câu, Lục Kiêu lúc này mới bước ra ngoài.
Tống Trường Tinh chắp tay sau lưng xoay người cười:
“Tôi chúc mừng cậu trước, đoàn trưởng Lục.”