Buổi tối khi Lục Kiêu trở về xách theo hai con cá, còn có một sọt tôm sông lớn chừng bằng ngón cái của anh. Anh dặn dò bảo mẫu làm hai con cá, một con hấp một con kho tàu, tôm không cần làm cầu kì, chỉ cần luộc là được. Tô Ngọc Kiều thích ăn hải sản nhưng bên này không gần biển. Trước kia ở thủ đô còn có thể thường xuyên mua được, sau khi tới nơi này chỉ có thể ăn những con cá sông tôm sông này cho đỡ thèm. Sau khi ăn cơm tối xong trở lại phòng, hai vợ chồng liếc nhau, đồng lòng cùng nhau dỗ con trai ngủ trước.
Sau khi tắm xong Tô Ngọc Kiều ngồi ở bên giường lấy khăn lông lau đuôi tóc bị nước làm ướt. Khi nhìn thấy cả người Lục Kiêu theo hơi nước mát mẻ đi tới, liền đem khăn lông đắp lên đầu còn đang nhỏ nước của anh, sau đó nâng một cánh tay lên, lòng bàn tay hướng về phía anh hỏi.
‘’Quà sinh nhật của em đâu? Lột tôm cũng không tính nha.”
Lục Kiêu nhận lấy khăn lông tùy ý lau hai cái, sau đó cười đi qua nắm tay cô dẫn người tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, tại ý bảo cô mở ngăn kéo ở giữa ra nhìn xem.
Tô Ngọc Kiều mang theo chờ mong từng chút từng chút mở ngăn kéo ra.
“Thần thần bí bí, anh cho vào lúc nào thế?”
Chỉ thấy bên trong đặt một cái hộp gỗ đen lớn chừng hai bàn tay, trên hộp còn có khóa nhưng cũng không khóa lại.
Cô mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong đặt một đôi vòng tay bạc, trên vòng tay chạm trổ hoa văn phức tạp lại tinh xảo, mỗi chỗ lại móc thêm một cái chuông nhỏ, vừa nhìn liền biết tay nghề của nghệ nhân lâu năm.
Tô Ngọc Kiều thích quá không buông tay, cô quay người lại ý bảo Lục Kiêu giúp cô đeo thử xem.
“Vòng tay bạc xinh đẹp như vậy. Anh mua ở đâu vậy, đẹp quá!!"
Tô Ngọc Kiều lắc lắc cổ tay, ánh sáng trắng bạc hiện lên trong mắt. Cô thực sự rất thích.
Lục Kiêu bắt được bàn tay trắng nhỏ lắc lung tung trước mặt, cúi đầu hôn một cái mới nói: “Chỉ cần em thích là được. Anh tìm người trong một bản dân tộc thiểu số bên này làm, biết ngay em sẽ thích kiểu này.”
Tô Ngọc Kiều đứng dậy chủ động ngồi lên đùi anh, ôm hắn hôn một cái, vui vẻ nói:
"Vậy chắc tốn không ít thời gian. Anh lại có thể giấu em lâu như vậy.”
“Không phải gần đây mới gặp.”
Lục Kiêu do dự một chút mới đem sự thật về vòng tay này nói cho cô biết:
‘’Vừa tới bên này không bao lâu thì gặp được một lão nghệ nhân. Khi đó anh nghe nói một số cô gái dân tộc thiểu số bên này khi xuất giá đều đeo một bộ trang sức bạc, anh may mắn gặp qua một lần, lúc ấy đã nghĩ chắc em sẽ thích những thứ lạ mắt, khụ, tinh xảo xinh đẹp, cho nên lúc chúng ta kết hôn, anh liền lén tìm vị lão sư phụ kia đánh đôi vòng tay này.”
Về phần lúc ấy vì sao không tặng cho cô mà kéo dài hơn bốn năm mới đến tay Tô Ngọc Kiều, lý do trong đó không cần anh nói rõ ràng, trong lòng hai vợ chồng nhỏ đều hiểu.
‘’Kiều Kiều, anh biết đôi vòng tay bạc này không thể so sánh với vòng ngọc mẹ em tặng cho em. Nhưng đây là món quà tốt nhất hiện tại anh có thể tặng, chờ sau này anh cũng để dành cho em một bộ trang sức bạc xinh đẹp được không?"
“Được, vậy em sẽ chờ anh đánh trang sức cho em.”
Tô Ngọc Kiều vui mừng đáp lại, sau đó lắc lắc cổ tay ôm anh nói: "Nào có, vòng tay mẹ tặng em rất thích, anh tặng đôi vòng tay này em cũng rất thích, chỉ là có chút đáng tiếc, hiện tại không thể mang ra ngoài. Sớm muộn gì cũng có một ngày em có thể đeo nó ra ngoài.”
Lục Kiêu nói xong, bàn tay to nắm eo cô kề sát vào mình, cúi đầu chậm rãi hôn lên, mà Tô Ngọc Kiều đã sớm đỏ mặt nhắm mắt lại. Sau đó, tiếng chuông trong trẻo, ngọt ngào cứ vang vọng bên tai cô đến nửa đêm.