Mục lục
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa Lục Kiêu bớt chút thời gian về nhà ăn cơm cùng hai mẹ con, Tô Ngọc Kiều kể chuyện buổi sáng cho anh nghe. Trở lại phòng, Lục Kiêu xoa đầu cô như khen trẻ con: "Kiều Kiều thật tuyệt!”

“Gì vậy trời! Em cũng không phải Tiểu Bảo!” Tô Ngọc Kiều buồn cười gạt tay anh giận một câu.

Lục Kiêu ôm vợ thơm thơm hôn hai cái, mới có chút nhẫn nại đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo, lại khôi phục hình tượng mặt lạnh cấm dục kia. Tô Ngọc Kiều nửa tựa ở đầu giường, cau mũi nhìn anh một lúc lâu, sau đó nhào tới kéo hai cái cúc áo trên cổ áo anh ra, hừ hừ nói: "Anh cũng quá biết giả bộ quá đấy.”

Hừ, cô nhìn không quen anh ở trước mặt mình bày ra mặt lạnh, nhất định phải phá hư cái hình tượng cao lãnh này mới được.

Hai tay Lục Kiêu mở ra đón lấy Kiều Kiều, vừa hưởng thụ sự chủ động của cô, vừa ra vẻ bất đắc dĩ nói:

"Được rồi Kiều Kiều, chờ buổi tối anh về hôn có được không, anh phải đi tập hợp sắp muộn rồi.”

Tô Ngọc Kiều cũng có chừng mực, lại ở trên môi mỏng của anh nhẹ nhàng cắn hai cái, nhìn màu môi của anh trở nên diễm lệ giống như cô sau đó mới hài lòng buông ra bàn tay đang đè trên cổ anh.

“Tốt lắm, anh đi mau đi.”

“Ừ, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, buổi tối trở về có chuyện muốn nói với em.”

Lục Kiêu giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô không nỡ buông ra.

Buổi chiều Trương Mai dẫn con gái Cố Hương đến chơi, không bao lâu sau con trai lớn Cố Gia của cô cũng tới nói muốn dẫn hai em gái và em trai cùng đi sân thể dục lớn chơi. Tô Ngọc Kiều nghĩ sau này đi trường học, hai đứa nhỏ nhà mình sớm muộn gì cũng phải hòa nhập cùng, liền phất phất tay để cho bọn chúng tự mình đi chơi. Kết quả cô cùng Trương Mai vừa ngồi xuống nói mấy câu, Cố Hương đột nhiên chạy về nói, A Mãn cùng hai đứa con trai khác đánh nhau.

“Anh trai con đâu? Nó để các con thế à?”

Trương Mai cả kinh vội vàng đứng lên hỏi. Tô Ngọc Kiều còn đứng dậy nhanh hơn so với cô, mang theo lo lắng bà Hảo đang bước nhanh hướng cửa đi đến.

“Là Kiều Nhị Bảo muốn cướp đồ chơi của Tiểu Bảo, A Mãn che chở Tiểu Bảo không chịu cho nó, Kiều Đại Bảo liền tới đẩy A Mãn, A Mãn sợ bọn họ làm bị thương Tiểu Bảo, cũng đẩy lại, anh trai con ở bên kia ngăn cản bọn họ.”

Cố Hương đã lên tiểu học năm thứ ba, rất nhanh đã đem chuyện đã xảy ra nói rõ ràng. Trương Mai nghe vậy phiền chán nói:

"Lại là hai đứa con của Mã Yến gây chuyện, đúng là thiếu dạy bảo.”

"Con của Mã Yến?"

Tô Ngọc Kiều lạnh lùng hỏi cô, thật đúng là trùng hợp, một lần hai lần, thật sự coi thường tính tình tốt của cô phải không.

"Đúng, hai đứa nhỏ con của cô ta, đứa lớn mười tuổi, đứa nhỏ hơn sáu tuổi, lì lợm đến nỗi hôm nay đập vỡ kính nhà người ta, ngày mai đánh con người ta, chị em vợ quân nhân ở khu nhà chúng ta đều ghét hai đứa nhỏ này, bình thường đều không thích con nhà mình chơi với bọn họ, mấu chốt là Mã Yến này mỗi lần cũng không giáo dục con cái, tìm tới cửa nói cũng vô dụng, lần sau vẫn tiếp tục làm chuyện tương tự.”

Khu quân sự bên này chỉ có tiểu học không có trung học, đứa nhỏ lớn một chút đều ở nội thành học sơ trung, đưa đón qua lại không tiện, cơ bản đều là một tháng mới có thể trở về một lần, cho nên dẫn đến Kiều Đại Bảo ra oai ở nơi này, quả thực là trong núi không có hổ, khỉ con tự xưng đại vương. Hai đứa nhỏ nhà cô bình thường đều nghe Trương Mai và tránh xa bọn chúng, hơn nữa Cố Gia lớn tuổi hơn nó, Kiều Đại Bảo bình thường không dám chọc bọn họ, không nghĩ tới hôm nay tự nhiên lại đi bắt nạt A Mãn và Tiểu Bảo.

Trương Mai nghe xong lời con gái nói thoáng yên tâm một chút, có con trai ngăn cản, hẳn là không xảy ra chuyện gì. Nghĩ vậy, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kiều, nghĩ thầm tốt nhất là không có chuyện gì, bằng không theo cô nhìn thấy Tô Ngọc Kiều cưng chiều đứa con, chuyện hôm nay không thể không lớn. Rõ ràng quen biết Tô Ngọc Kiều tới nay cô cũng chưa từng thấy cô ấy nổi giận bao giờ nhưng Trương Mai chính là không hiểu sao cảm thấy, Tô Ngọc Kiều nổi giận rất lợi hại.

Sự thật chứng minh, cô thật sự là không nhìn lầm, Tô Ngọc Kiều giờ phút này lửa trong người cọ cọ hướng lên trên, cô thật sự không dám cam đoan, nếu lát nữa nhìn thấy Tiểu Bảo hoặc là A Mãn bị bắt nạt đến bị thương cô sẽ làm ra cái gì nữa. Hiện giờ địa vị của Mã Yến trong lòng cô đã có thể so sánh với Khâu Chính Dân và Mã Hồng Đào, không phải chán ghét bình thường, quả thực phiền phức đến mức này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK