Lục Mai Hoa nghe cô nói vậy lại cho rằng Tô Ngọc Kiều không phân biệt tốt xấu, lại sắp lên cơn tức giân đến nơi.
“Từ trước đến nay em còn chưa thấy anh ấy mang hay đổ nước rửa chân cho ai cả, trước đây chị chê nước giếng nhà ta có mùi nên không dùng để tắm nên sáng sớm anh ấy đã chạy lên núi gánh nước trên núi về cho chị dùng, anh trai em còn giặt quần áo cho chị, còn, còn...”
Đồ lót cũng giặt sạch!!!
Lục Mai Hoa ba ngày ba đêm cũng nói không xong Lục Kiêu tốt như thế nào, cô thật sự muốn nâng ánh mắt của Tô Ngọc Kiều lên, để cô ấy nhìn cho rõ, sao phải coi thường một người tốt như anh ba của cô cơ chứ?
"Ưm, anh trai em thực sự rất tốt với chị."
Cô đột nhiên thừa nhận một cách dễ dàng như vậy, trong lòng Lục Mai Hoa cứng đờ như cục đá:
"Chị, dù sao sau này chị phải đối xử tốt với anh ba của em, nếu không em sẽ không nhận chị là chị dâu ba của em đâu!"
Sau khi vội vàng nói một tràng những lời gay gắt, Lục Mai Hoa liền bỏ chạy.
Tô Ngọc Kiều ngơ ngác bị bỏ lại với chậu nước rửa chân lạnh lẽo. Trước khi đi ngủ, Tô Ngọc Kiều nhắm mắt năm trên giường, trong đầu cô đột nhiên hiện tên khuôn mặt của Lục Kiêu năm mười chín tuổi, cùng với những lời nói hung ác tàn nhẫn đó.
“Vậy sau này không phải con cũng phải gả cho đồ quê mùa này à.”
…
“Ba, ba nhanh quay về đi, chờ tuần sau con lại dẫn tiểu Bảo trở về.” Tô Ngọc Kiều ôm tiểu Bảo ngồi ở trên đùi để tiểu Bảo vẫy tay chào tạm biệt ông nội.
Lục Phong Thu cũng giơ tay lên vẫy:“Được rồi, con nhớ đi đường cẩn thận.” Sau khi xe lái ra khỏi thị trấn, Tô Ngọc Kiều đóng cửa sổ xe lại.
Có một đoạn đường đất ngay bên ngoài, xe cộ qua lại có thể tung bụi tung mù mịt.
“Mai Hoa, em muốn uống nước không?” Tô Ngọc Kiều từ trong túi lấy ra một ấm nước, hỏi người bên cạnh.
Hôm nay Lục Mai Hoa quay về trường, vừa lúc tiện đường nên cùng đi với cô.
“Không cần, em không khát.”
Cô vẫn còn có chút lúng túng, hai người từng gây gổ với nhau khi gặp nhau, giờ lại có thể bình tĩnh ngồi lại với nhau, trò chuyện và ăn uống cùng nhau nhanh như vậy, cô thực sự không thích nghi nhanh đến như thế.
"Được rồi, khi nào muốn uống thì bảo chị."
Tô Ngọc Kiều không để bụng, mở nắp rót một ít nước cho Tiểu Bảo uống, vừa ôm cậu vào lòng, cô vừa nghĩ tới điều gì đó liền quay người lại:
"Chiều nay em không lên lớp phải không, nếu không em cùng chị đến nhà ăn môt bữa cơm, buổi tối chị đưa em đến trường học nhé?”
Lục Mỹ Hoa ôm chặt cặp sách, không khỏi liếc nhìn cô một cái, thấy Tô Ngọc Kiều thật lòng mời cô đến nhà, tâm tình dần trở nên phức tạp, nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối:
“Lần sau nhé, hôm nay em có hẹn với các bạn trong lớp quay lại trường và đi chơi rồi.”
Lời này là giả, thực ra cô không muốn lấy danh người đại diện nhà họ Lưu đến thăm nhà họ Tô.
Nhiều người trong thôn ghen tị với mối quan hệ thông gia tốt đẹp của gia đình cô, họ nói thông gia nhà cô là xưởng trưởng nhà máy, sau này người nào nhà họ Lục nào cũng có thể làm việc trong nhà máy dệt được, làn khói đó bốc ra từ mộ tổ tiên của họ, v.v.
*Khói bốc ra từ mộ tổ tiên có nghĩa nhà tích đức được hưởng phú quý giàu có*
Thậm chí vì cuộc hôn nhân này mà gia đình bác cả đã bất hòa với gia đình cô, chỉ vì ông nội cô đã giao cuộc hôn nhân cho Lục Kiêu thay vì con ruột của bác cả.
Tuy rằng anh ta cũng là cháu ruột ông nội nhưng vẫn có khoảng cách vô hình, muốn lợi dụng có lợi cho nhà mình cũng không được như con ruột.
Đáng tiếc bọn họ đều tính sai, nhà họ Lục chỗ nào giống với có được một nhà thông gia tốt cơ chứ, giống như lấy về một vị tổ tông, còn là một vị tổ tông khó tính và xấu tính.