Sáng hôm sau Tô Ái Hoa đến nhà máy, buổi chiều đi đến ngõ Hòe Bắc. Ông nội Tô tuy đã về hưu đã nhiều năm nhưng ông vẫn có đồng nghiệp cũ, cũng như học trò và cấp dưới do ông dẫn dắt ra, vẫn còn có những người có chức vụ cao. Biết sự việc rất quan trọng, ông nội Tô dẫn con trai đi thăm vài đồng nghiệp cũ, sau khi tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp, trong lòng Tô Ái Hoa đã có quyết định.
Không khí trong nhà họ Tô vẫn tuôn yên tĩnh, đến giờ thì đi làm, Dương Mẫn ở nhà hàng ngày vẫn lo lắng về cơm ăn, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại của gia đình, thỉnh thoảng lại cùng thím Lưu đi chợ mua một số đồ ăn yêu thích của gia đình, sau đó bà sẽ cùng con gái đón cháu nội, cháu ngoại đang học mẫu giáo.
Sau khi Tô Ngọc Kiều làm xong mọi việc thì không đi nhà máy dệt nữa, ngoài lo lắng cho hoàn cảnh gia đình, hàng ngày cô đều bị Dương Mẫn kéo đi chuẩn bị đồ đạc cho việc đi theo vào quân đội. Thay đổi duy nhất là có một buổi tối nọ Tô Ái Hoa đã đặc biệt dặn vợ mình gần đây phải giữ thái độ hòa nhã ở nhà.
Ông không cần phải lo lắng cho con trai và con dâu, trước đây hai người thường xuyên gây chú ý nhất trong nhà họ Tô là hai mẹ con Tô Ngọc Kiều, gần đây Tô Ngọc Kiều đã thay đổi tính tình, Dương Mẫn thì nhận thấy khác thường từ trong giọng điệu của chồng, ngày hôm sau bà dọn nhà thu dọn bớt đồ dùng trang trí xa hoa trong nhà mang cất đi.
Những thứ này bao gồm chiếc đèn chùm pha lê yêu thích của bà, những chiếc ghế sô pha bọc da kiểu cổ điển và nhiều loại bình hoa xinh đẹp, đầy màu sắc, thậm chí cả chiếc đồng hồ phương Tây cũ trong phòng khách cũng được khóa trong hộp.
Gia đình tổ tiên của Dương Mẫn là một thương gia buôn bán tơ lụa lớn, từ nhỏ bà đã sống một cuộc sống trong quần áo đẹp và đồ ăn ngon, nuôi dạy cô con gái duy nhất có khí chất kiều quý giống như bà, nhà họ Tô từng có một phòng chuyên để đựng đồ trang sức, quần áo của hai mẹ con.
Chỉ vì hoàn cảnh chung không tốt nên Dương Mẫn mới cất hết những chiếc váy sườn xám xinh đẹp đó vào đáy hòm, giờ đây càng khó biết liệu chúng nó còn có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa hay không!
Sau khi sắp xếp lại nội ngoại thất trong nhà, Dương Mẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ cẩm lai mới thay và thở dài.
Tô Ngọc Kiều đi cùng bà dọn dẹp, Dương Mẫn vốn đang không biết có nên cho người giúp việc trong nhà nghỉ luôn không nhưng họ không phải là những người duy nhất trong khu này có bảo mẫu nên bà đã để thím Lưu ở lại.
“Như vậy cũng tốt, coi như để con tập luyện làm quen với cuộc sống theo quân đội.”
Tô Ngọc Kiều lạc quan nói.
Dương Mẫn chỉ cười cô:“Con gái khờ, chờ con thật sự đi theo vào quân đội sẽ biết.”
Tô Ái Hoa vẫn như thường lệ đến nhà máy dệt làm việc, họp hành như thường lệ, họp xong sẽ mời Mã Hồng Đào đến văn phòng của mình để bàn bạc các vấn đề.
Ông càng cư xử bình thường thì Mã Hồng Đào, người luôn ẩn chứa những động cơ thầm kín, lại càng trở nên không tự nhiên và đôi mắt ông ta thường đảo quanh khi nói.
Nguyên nhân cuối cùng của vụ cháy nhà máy dệt vẫn chưa được tìm ra nhưng gần đây trong nhà máy xuất hiện nhiều tin đồn về việc có người cố ý phóng hỏa hay có người xúi giục, có người còn cho biết đã nhìn thấy có người lẻn vào gần đến kho trước khi xảy ra sự việc!