Tô Ngọc Kiều ở trên lầu bị mùi thơm hấp dẫn, đi dép lê bông chạy thoăn thoắt từ trên lầu xuống, Lục Kiêu theo sau cô dang tay ra che chở.
"Đi chậm thôi. "
Cô không nghe, hai bậc thang cuối cùng thì nhảy thằng xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh chị cả vào cửa, Tô Ngọc Kiều vui vẻ chạy đến ôm Tô Vũ một cái, sau đó lại ôm Chu Đan Đan bên cạnh anh.
Tô Vũ cười rất cưng chiều, thấy em gái hoạt bát thì vô thức đưa tay xoa đầu cô như hồi nhỏ:
"Sao vẫn còn như trẻ con thế, em không thấy em rể sắp sốt ruột chết rồi à?"
"Ôi, sao anh vẫn thích xoa đầu em thế, trước mặt con nít em còn biết xấu hổ không. "
Tô Ngọc Kiều vừa che đầu vừa lùi lại, chu môi trách móc.
Tô Vũ sờ mũi, bị em gái vu oan giá họa mà anh không có cách nào phản bác. Chu Đan Đan tiến lên một bước, cười nói: "Ngọc Kiều, em cũng biết mình không còn là trẻ con nữa mà, sao vẫn thích làm nũng như trước thế?"
"Hê, nhìn thế này là biết bị em rể chiều hư rồi. "
Tô Vũ không nghe ra ẩn ý trong lời nói của vợ, ngược lại còn đưa tay ra ôm Lục Kiêu đang đi phía sau. Lục Kiêu nhìn xuống liếc cô một cái, không nói gì đi đến nắm tay Tô Ngọc Kiều cùng vợ chồng anh cả vào phòng khách.
"Mẹ, mẹ có làm chân giò hầm không ạ? Con ngửi thấy có cả mùi sen nữa. "
Tô Ngọc Kiều chào Ba một tiếng, sau đó chạy vào bếp. Dương Mẫn bị con gái ôm từ phía sau, cười nói:"Vẫn là con mèo tham ăn này mũi thính, ngửi được cả cái này. "
Tô Ngọc Kiều dựa vào vai bà, cười híp mắt nói:"Vẫn là mẹ thương con nhất, đúng rồi mẹ, năm ngoái con gửi cho mẹ và chị dâu bột sen, hai người ăn có thích không ạ?"
"Mẹ rất thích, bột sen con gửi mẹ đã ăn hết rồi, năm nay mẹ tự tìm người mua mấy trăm cân sen, phơi theo cách con nói. "
Dương Mẫn mở nắp nồi khuấy đều, dùng thìa múc một thìa cho cô nếm thử.
"Ngon quá, chân giò hầm của mẹ là ngon nhất. "
Tô Ngọc Kiều giơ ngón tay cái lên không tiếc lời khen ngợi.
Dương Mẫn nhún vai, bảo cô ra ngoài, lại nói với mọi người ở bên ngoài rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Mấy người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách bên ngoài lần lượt đứng dậy, ánh mắt Chu Đan Đan lóe lên, cô ta đón lấy con gái Nĩu Nĩu từ tay bảo mẫu rồi chậm rãi đi vào phòng ăn. Tô Ngọc Kiều đi theo sau Dương Mẫn muốn giúp bưng đồ ăn, nhưng bà và dì Lưu cùng đẩy cô ra, Lục Kiêu rửa tay xong đi vào giúp bưng bát canh nóng nhất ra ngoài.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, chiếc bàn ăn hình chữ nhật, Tô Ái Hoa ngồi ở đầu bàn còn Tô Vũ ngồi bên trái, Chu Đan Đan ngồi cạnh anh. Vi Vi ngồi ở vị trí sau cô, chị dâu vừa vặn ngồi cạnh để tiện chăm sóc cô bé ăn cơm. Bên phải bàn ăn từ trên xuống dưới lần lượt là Dương Mẫn, Tiểu Bảo, sau đó là Tô Ngọc Kiều đang bế An An, Lục Kiêu vốn ngồi ở vị trí bên cạnh cô, sau đó Dương Mẫn nói để anh và Tô Ái Hoa cha con uống với nhau nên đã đổi chỗ với anh. Như vậy, thành ra, Lục Kiêu, Tô Ngọc Kiều bế An An, còn Tiểu Bảo vẫn kẹp giữa cô và Dương Mẫn.
Trước đây Lục Kiêu về nhà đều không ở được bao lâu, Tô Vũ rất có cảm tình với em rể, chủ động cầm bình rượu rót rượu cho anh và Tô Ái Hoa. Mọi người bắt đầu ăn cơm, Tô Ngọc Kiều bế An An không tiện, Lục Kiêu trong lúc nói chuyện uống rượu với ba vợ và A Kiêu cũng không quên chăm sóc cô, mỗi lần đều gắp cho cô một bát đồ ăn cô thích mới tiếp tục quay sang tiếp rượu. Dương Mẫn ngoài việc chăm sóc Tiểu Bảo, cũng sẽ chăm sóc con gái, thỉnh thoảng cũng gắp cho con dâu ngồi đối diện một đũa đồ ăn cô ta không với tới.
Trên mặt Chu Đan Đan từ đầu đến cuối đều treo nụ cười nhàn nhạt, Dương Mẫn gắp đồ ăn cho cô ấy, cô cũng sẽ nói lời cảm ơn, ngay cả khi Dương Mẫn nói một nhà không cần cảm ơn, cô vẫn kiên trì.
Một nửa số người ngồi trên bàn đều là người tinh ý, câu nói bóng gió mà cô nói lúc nãy trong lúc bốc đồng cũng không nói lại nữa. Nhưng nhìn em chồng vẫn trẻ trung xinh đẹp, được mọi người chăm sóc, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Ăn xong cơm, Chu Đan Đan lấy cớ cho con gái ti sữa mà đi lên lầu từ sớm.