"Vậy là tốt rồi nhưng tôi nghĩ cô nên đợi đến kỳ sau rồi hằng đưa con gái đi học, học kỳ này chỉ còn có hơn một tháng nữa là kết thúc rồi, không tốn kém chút nào đâu.”
Một chị dâu khác đưa ra lời khuyên cho Điền Xuân. Con của quân nhân đi học ở trường tiểu học bộ đội cũng phải đóng phí, thế nhưng tiền này cũng không phải cho bộ đội, mà là để phát lương cho các giáo viên.
"Ha ha, cô nói cũng đúng, vậy đợi học kỳ sau đi.”
Điền Xuân thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả nói. Cô thật sự không có trọng nam khinh nữ, nhưng Tiểu Thảo là một cô gái, nuôi thêm mười năm nữa là đã có thể gả cho người ta, chờ khi nào con bé lên mười tuổi rồi đưa đến trường học học chữ hai năm không được sao?
Nhưng những lời này Điền Xuân không dám nói ra, trước khi đến đây chồng cô đã dặn dò kỹ lưỡng, ở bộ đội phải cẩn thận trong từng lời nói việc làm của mình, tuyệt đối không thể phạm sai lầm về tư tưởng.
Cô thầm nghĩ nữ chủ nhiệm này sao lại nhiều chuyện như vậy chứ, ngay cả chuyện người ta có cho con mình đi học hay không mà cũng quản à?
Cô vất vả lắm mới có thể rời khỏi cái ngôi nhà keo kiệt kia để chuyển đến đây sống, đương nhiên không muốn chỉ bởi vì chuyện này mà bị đuổi về nhà.
Nghĩ như vậy, Điền Xuân cũng không còn tâm trạng để mà cắn hạt dưa nữa, chìm đắm trong suy nghĩ về chuyện của mình. Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng khá quen mắt. Điền Xuân híp mắt giơ tay lên che bớt ánh sáng lại, nhìn chằm chằm hai bóng người đang đi về phía bên này một hồi, bỗng nhận ra một trong hai người đó chính là Tô Ngọc Kiều.
Bên này, Tô Ngọc Kiều nhét một quả vải đã bóc vỏ vào trong miệng, vị ngọt trong nháy mắt truyền tới, cô nhịn không được lại bóc thêm một quả.
Đột nhiên nhìn thấy trong một nhóm chị dâu ở phía trước có một người đứng lên vẫy tay với cô, vừa vung cánh tay vừa hét lớn: “Em gái, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Điền Xuân kinh ngạc nói:
“Hóa ra em cũng ở đây, vậy tại sao trước nay chị lại chưa từng gặp em nhỉ?”
Tô Ngọc Kiều nhìn Điền Xuân từ trên xuống dưới một lượt, nhận ra đây chính là người chị dâu đã đồng hành cùng mình trên xe lửa lúc trước. Cô khẽ gật đầu, thuận miệng nói:
"Lúc trước tôi không ở đây, hôm nay vừa tới.”
Thấy chỉ có một mình mình kinh ngạc như vậy, Điền Xuân cứng họng, lập tức thu lại khuôn mặt tươi cười khi nãy. Mấy chị dâu bên cạnh cũng có người nhận ra Trương Mai, lên tiếng chào hỏi:
“Trở về rồi sao?”
Trương Mai cũng gật đầu chào hỏi, tươi cười nói: “Về rồi.”
Lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Tô Ngọc Kiều, thầm đánh giá cô gái trẻ tuổi diện mạo không tầm thường này, người có thể xuất hiện ở chỗ này đều là người nhà theo quân, nhìn thấy trên tay cô còn đang ôm một đứa bé, tất cả mọi người thầm suy đoán chắc hẳn cấp bậc của chồng cô không cao.
Trương Mai nhìn Tô Ngọc Kiều một cái, sau đó quay đầu lại giới thiệu với mọi người: “Cô ấy là vợ của phó đoàn trưởng Lục, vừa tới theo quân không lâu.”
Vừa nghe nói như thế, ánh mắt đánh giá của mọi người lại quét qua quét lại trên người Tô Ngọc Kiều mấy lần. Thầm nghĩ cô gái này thật xinh đẹp, còn có khí chất như vậy, nhìn cách ăn mặc của cô có thể thấy gia cảnh cũng không tồi, quả thật rất xứng đôi với phó đoàn trưởng Lục tuổi trẻ tài cao.
‘’Chào mọi người, tôi tên là Tô Ngọc Kiều, còn đây là con trai tôi, nhũ danh là Tiểu Bảo.”
Tô Ngọc Kiều lúc này mới tươi cười lên tiếng chào hỏi với mọi người.
‘’Xin chào, xin chào, Ngọc Kiều đúng không, cô thật xinh đẹp.”
“Con trai cô cũng rất đáng yêu, ai gu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này đi, giống như đậu hũ non vậy.”
"Tôi đã từng gặp phó đoàn trưởng Lục một lần, cô và cậu ấy quả thật rất xứng đôi.”
"Ngọc Kiều, cô là người ở đâu đến đây? Hai người kết hôn được bao lâu rồi?"