Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Kiều lại cảm thấy lo lắng, môi trường ở đây rõ ràng không có trường học tốt, Tiểu Bảo phải làm sao đây? Buổi tối chuẩn bị nấu ăn, cô nhớ tới Lục Kiêu lúc rời đi đã nói với cô vào buổi trưa sẽ mang bữa tối từ căng tin về, Tô Ngọc Kiều không muốn tự làm khó mình cũng không đốt lửa, cô chỉ là đã làm món rau, trộn cà chua mà Tiểu Bảo thích. Cà chua này được hái tươi vào buổi chiều trong vườn rau nhỏ do Trương Mai tự mình trồng, mỗi quả to hơn nắm tay, lớp vỏ mỏng thịt đỏ trông rất ngon.
Đáng tiếc Tiểu Bảo còn đang uống thuốc, Tô Ngọc Kiều không dám cho cậu bé ăn nhiều, cô lấy hai miếng cho cậu bé ngọt giọng rồi thôi, còn lại đi vào trong bụng cô hết.
Khoảng sáu giờ, Lục Kiêu trở về dưới rặng mây đỏ mang đồ ăn cho hai mẹ con đang mong chờ, tối nay có cơm chiên thịt xông khói, bắp cải xào, đậu hầm và một ít súp gà còn sót tại từ sáng. Tô Ngọc Kiều rất thích ăn cơm chiên thịt xông khói thái hạt tựu, nghe Lục Kiêu nói rằng đó là thịt lợn rừng được người trong nhà bếp bắt được trên núi năm ngoái hun khói, đó là đặc sản địa phương nên cô nghĩ nếu mua được thì tốt quá, cô muốn gửi về cho bố mẹ và bố mẹ chồng ở thành phố ăn thử.
Buổi tối, sau khi Tiểu Bảo ngủ say, Lục Tiêu kéo Tô Ngọc Kiều vừa mới tắm xong vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Tường gỗ và cửa gỗ đều không cách âm nên Tô Ngọc Kiều cứ cắn vai anh không dám kêu, mãi đến khi trăng lên cao, Lục Kiêu mới bế cô rã rời trở lại giường tre nằm xuống.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn thắc mắc tại sao Lục Kiêu huấn luyện cả ngày mà vẫn có nhiều sức lực như thế.
*Hooc môn sau khi lao động tăng nha mệt nhưng vẫn sung sức*
…
Gió buổi sáng còn hơi mát nhưng đến trưa, gió thậm chí còn mang theo cái nóng như lửa đốt.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng nóng bức chiếu thẳng xuống sân, Tô Ngọc Kiều đưa Tiểu Bảo đến phòng quân y kiểm tra vào buổi sáng xong thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ Tiêu Trần đề nghị cô tiếp tục cho Tiểu Bảo uống thuốc thêm một ngày nữa, đồng thời cho cô uống rất nhiều viên kẹo táo gai do cô tự làm để làm đồ ăn vặt cho cậu, có tác dụng bổ tỳ, kích thích hoạt huyết, chỉ cần uống hết là rất nhanh có thể làm quen với khí hậu ở đây.
Tô Ngọc Kiều liên tục cảm ơn cô, trên đời này, ngoài quân nhân, người cô kính trọng nhất chính là bác sĩ, người trước bảo vệ gia đình và đất nước, người sau cứu mạng và chữa lành vết thương, họ đều là những người vĩ đại. Huống chi bác sĩ Tiêu Trần tuy còn trẻ nhưng y thuật của cô rất tốt, chỉ liếc nhìn cô, thấy cô hơi thiếu ngủ nên hỏi cô có phải không quen với khí hậu ở đây không.
Cô có thể nói gì đây? Tô Ngọc Kiều chỉ có thể đỏ mặt tại chỗ, thấp giọng đáp lại, nói rằng vấn đề của cô không lớn, có lẽ cô chỉ lạ giường mà thôi.
Bác sĩ Tiêu Trần năm nay cô mới 25 tuổi, chưa kết hôn và chưa hẹn hò với ai, cô không thể hiểu được sự bối rối của Tô Ngọc Kiều, khi nhìn thấy cô đỏ mặt còn nghĩ cô bị nóng trên đường đến đây nên bảo cô ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp. Tính cách ân cần của cô khiến ấn tượng của Tô Ngọc Kiều với Tiêu Trần tăng vọt, vì về nhà không có việc gì làm nên cô ở lại nói chuyện với cô ấy thêm vài câu.
“Bác sĩ Tiêu Trần ở đây được bao lâu rồi?”
Phòng y tế cũng không bận, y tá duy nhất đến bộ phận hậu cần lấy thuốc, Tiêu Trần thản nhiên xem qua hồ sơ bệnh án, trả lời cô:
“Tôi mới đến đây chưa đầy ba tháng.”
Tô Ngọc Kiều vốn là muốn hỏi cô có biết ở đây có trường mẫu giáo hay tiểu học nào đáng tin cậy hay không, mặc dù trước đây Tiểu Bảo đã học ở thủ đô cho vui nhưng quả thực cậu bé cũng đã đến tuổi bắt đầu học mẫu giáo. Bây giờ nghe Tiêu Trần nói cô ấy cũng là người mới tới đây, vậy thì thôi, bác sĩ Trần là một cô gái trẻ, chưa có con, nếu ở đây lâu có lẽ cô ấy sẽ biết được điều gì đó về khu vực xung quanh. Nếu cô ấy mới đến đây, chắc chắn sẽ không biết về việc này rồi. Đúng lúc này y tá mang thuốc mới quay lại, Tiêu Trần đứng dậy cùng y tá phân loại thuốc, Tô Ngọc Kiều đang chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng dậy, cô nhìn thấy cửa phòng y tế bị từ bên ngoài đẩy ra, chiếc ghế cô đang ngồi kê sát cửa, suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào, cô vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo tránh vào bên trong. Tiêu Trần quay lại nhíu mày hỏi: “Có việc gì thế?”