Mặt nước không chỉ đơn thuần phản chiếu cảnh vật xung quanh. Nó giống như một màn ảnh, đang chiếu lại những thước phim từ quá khứ.
Trước gương Tây Dương, một cô gái trẻ mặc bộ trang phục hí kịch đang ngồi trước bàn trang điểm.
Gương mặt cô gái ấy—giống hệt nữ quỷ.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nhưng cô gái không hề bận tâm. Cô ta vẫn tỉ mỉ tô vẽ lên gương mặt mình. Mãi cho đến khi một giọng nói vang lên từ phía cửa, ánh mắt cô ta thoáng sững lại, sau đó sáng bừng lên vì vui mừng.
Cô ta bỏ cây bút kẻ mày xuống, không chút do dự đứng bật dậy, chạy về phía cửa.
Hình ảnh trên mặt nước cũng chuyển động theo bước chân cô ta, cùng nhau di chuyển ra ngoài hành lang.
Trên ban công, cô gái dừng lại. Bên dưới, một thanh niên tuấn tú đang ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười rạng rỡ, tay vui vẻ vẫy vẫy với cô ta. Dường như anh ta đang nói gì đó, nhưng hình ảnh không có âm thanh, không ai nghe được lời anh ta.
Bên cạnh người đàn ông là những chiếc rương lớn nhỏ, tất cả đều được buộc bằng vải lụa đỏ.
Đôi lông mày của cô gái khẽ cong, ánh mắt tràn đầy niềm vui. Không chần chừ, cô ta nhấc váy chạy xuống lầu.
Trong phòng livestream, khán giả cũng đang nín thở theo dõi qua màn hình điện thoại.
"Bé cưng Du Du: Đây không phải là câu chuyện của nữ quỷ khi còn sống đấy chứ?"
"Sao Bắc Minh: Con hát hơn một trăm năm trước, cộng thêm một thiếu gia nhà giàu... Đây chẳng lẽ là một chuyện tình trắc trở?"
"Heo bạch ngọc: Nhìn mấy cái rương kia, có khi là sính lễ. Có lẽ anh ta tới cầu hôn cô ấy?"
"Tôi là người tốt, đừng mắng tôi: Thời đó mà muốn cưới một con hát chắc chắn không dễ dàng gì... Nhưng nhìn nữ quỷ như thế này, có vẻ không phải là một câu chuyện có kết thúc đẹp."
Hình ảnh trên mặt nước bỗng tối sầm lại, rồi nhanh chóng sáng lên lần nữa.
Vẫn là cô gái ấy.
Nhưng lần này, cô ta đang ngồi trước một tấm gương đồng.
Mái tóc đã được vấn lên theo kiểu của phụ nữ có chồng. Đôi mắt không còn trong trẻo, rạng rỡ như trước mà mang theo nỗi u sầu nặng trĩu.
Giống như có quá nhiều tâm sự bị dồn nén, đến mức ánh mắt cũng trở nên tối tăm, vô hồn.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Một người đàn ông xiêu vẹo bước vào, hơi rượu nồng nặc.
Cô gái lập tức đứng dậy, định đỡ lấy anh ta, nhưng cánh tay vừa vươn ra đã bị anh ta hất mạnh ra xa.
Gương mặt người đàn ông đỏ bừng, giận dữ quát mắng cô gái.
Dù không nghe thấy lời anh ta nói, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt cả hai, cũng đủ hiểu tình hình không hề tốt đẹp.
Hình ảnh trên mặt nước một lần nữa tối đen.
Bình luận trong livestream nhanh chóng bùng nổ.
"Đàn ông đúng là... Trước khi cưới thì lời nào cũng đường mật, sau khi cưới xong liền trở mặt ngay lập tức."
"Tôi đoán cô gái này đã làm sai chuyện gì đó, nếu không thì sao lại im lặng chịu đựng như vậy?"
"Bé cam: Người phía trên có nghiêm túc xem không thế? Không biết thời đó địa vị phụ nữ thấp cỡ nào à? Cô ấy phản kháng kiểu gì? Đánh nhau à? Không cần biết cô ấy có đánh lại hay không, nếu thực sự đánh, cuối cùng vẫn là cô ấy chịu khổ!"
"Đồ hộp Vọng Tử: Tôi phục luôn, ở đây mà cũng có người đổ lỗi cho nạn nhân. Nếu không biết nói chuyện thì câm miệng lại mà xem cho tử tế đi!"
Hình ảnh lại sáng lên, lần này hiện ra gương mặt một cô gái, sau đó là cảnh một ao nước.
Bên cạnh ao có rất nhiều người, già trẻ, trai gái đều có mặt. Ánh mắt ai nấy đều hiện rõ sự phẫn nộ.
Cô gái bị trói chặt trong một lồng giam bằng trúc, tay chân không thể cử động. Miệng cô ta bị bịt kín bởi một chiếc khăn, chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở yếu ớt, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chính là bụng cô ta hơi nhô lên… như thể đang mang thai.
Cô gái cố gắng vùng vẫy, muốn nói điều gì đó, nhưng không một ai quan tâm.
Hai người đàn ông cao lớn tiến đến, không nói một lời, nâng lồng trúc lên rồi ném mạnh xuống ao nước.
"Ầm!"
Rõ ràng không có âm thanh, nhưng dường như tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng nước vang lên trong đầu họ.
Mặt nước sủi bọt, nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả lại trở nên yên lặng.
Bóng tối hoàn toàn bao trùm.
Cổ Nhân và Lão Hồng giật mình xoa mắt, phát hiện trước mặt họ vẫn là một ao nước khô cạn. Họ tiếp tục đào bới, nhưng nước vẫn không chảy ra.
Cảnh tượng vừa rồi... là gì?
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn nữ quỷ đang lặng lẽ nằm trong sân.
Cô ta ngước nhìn bầu trời đêm, không rõ đang nghĩ gì. Những đám sương đen bám trên vai cô ta cũng im lặng, không hề dao động.
Không khí trở nên căng thẳng, cho đến khi giọng Kỷ Hòa cất lên, phá vỡ sự im lặng nặng nề.
"Tiếp tục đào đi."
Cổ Nhân và Lão Hồng nhìn nhau, sau đó nhanh chóng làm theo.
Lần này, không còn bất kỳ hiện tượng kỳ quái nào xảy ra. Họ đào sâu xuống, cho đến khi lưỡi xẻng va phải thứ gì đó cứng rắn, phát ra tiếng "cạch" nặng nề.
Cả hai ngẩn ra, sau đó vội vàng bới lớp đất lên. Một mẩu xương trắng xám dần lộ ra dưới ánh đèn.
Vừa nhìn thấy nó, da đầu cả hai lập tức tê rần, lông tơ dựng đứng.
Đó là xương người!