Người phụ nữ vẫn tiếp tục lẩm bẩm không dứt:
"Tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đến hiện trường vụ tai nạn xe hôm đó đốt vàng mã xua đuổi xui xẻo. Giờ này đúng lúc xảy ra vụ tai nạn, chắc đốt lúc này sẽ linh hơn…"
Bà ta ngẩng đầu nhìn Kỷ Hòa rồi nói với vẻ thiện chí:
"Này cô gái, cô có muốn đốt cùng không? Hôm đó tôi nhặt được mấy quả cam đấy…"
Nghe đến đây, Kỷ Hòa đã phần nào hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Có vẻ như hôm xảy ra tai nạn, tài xế xe tải đang chở một xe đầy cam. Sau khi va chạm xảy ra, xe bị lật, cam đổ đầy đường. Những người dân tò mò quanh đó chẳng chút do dự, ùa đến tranh nhau nhặt cam.
Bản chất con người vào những lúc như vậy thường bộc lộ rất rõ —
"Mọi người đều lấy thì tại sao mình không được lấy?"
"Lấy thêm vài quả thì sao, cũng chẳng ai nói gì."
"Chỉ là mấy quả cam thôi mà, có gì to tát đâu."
Chỉ tội cho người tài xế.
Anh ta vất vả chở cả xe cam đi bán, chẳng ngờ lại gặp tai nạn. Không chỉ bị lật xe, cam bị cướp sạch, mà còn vô tình gây ra cái chết của một người phụ nữ. Đó là một cú sốc lớn, bởi vì anh ta vừa mất hết hàng, vừa phải bồi thường cho cái chết của nạn nhân.
Những người làm nghề lái xe đường dài như anh ta vốn đã cực khổ, thu nhập chẳng là bao. Ai không bị cuộc sống ép đến đường cùng thì chẳng ai chọn nghề này. Lúc đó, anh chỉ muốn làm vài chuyến hàng kiếm chút tiền sinh sống, ai ngờ mọi thứ lại đổ sụp chỉ trong một buổi chiều.
Cùng đường, tài xế trẻ đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình. Nhưng trước khi làm vậy, anh ta gom góp số tiền cuối cùng tìm đến một thầy phong thủy, nhờ lập một trận pháp để giam hồn ma người phụ nữ đã chết — không cho cô ta đầu thai.
Anh ta oán hận. Trong mắt anh ta, nếu người phụ nữ không vừa đi vừa xem điện thoại thì anh ta đã không phải chịu nỗi oan nghiệt này. Và đám người nhặt cam? Trong mắt anh ta, bọn họ cũng chẳng khá gì hơn. Họ đã lấy đi tất cả, thậm chí cả sinh mạng của anh.
"Đã ăn bánh bao nhân máu người, còn mong sống yên ổn à?"
"Thứ không thuộc về mình thì sớm muộn cũng phải trả giá…"
Tiền Huệ càng nghe càng thấy ghê tởm.
Cô liếc nhìn người phụ nữ đang lẩm bẩm đốt vàng mã, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ.
"Đáng đời. Bị xui xẻo cũng chẳng oan uổng gì!"
Cô nghiến răng nghĩ thầm. Nhân lúc người khác gặp tai nạn mà xông vào nhặt nhạnh, trục lợi thì khác gì gián tiếp giết người? Có khác gì dùng máu người khác để đổi lấy chút lợi lộc nhỏ nhoi?
Kỷ Hòa lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén:
"Dì ơi, lúc đó dì không nên nhặt những quả cam đó."
Người phụ nữ nghe vậy thì liên tục gật đầu, giọng có phần hối hận:
"Đúng, đúng rồi. Nếu biết trước sẽ xui xẻo thế này thì tôi đã chẳng thèm nhặt! Nhưng giờ thì biết làm sao được nữa…"
"Ừ, đúng là chẳng còn cách nào nữa."
Kỷ Hòa chậm rãi nói tiếp, giọng trầm xuống:
"Những quả cam mà các dì nhặt chính là mồ hôi nước mắt, là toàn bộ vốn liếng của người ta. Các dì đã đẩy người ta đến đường cùng, bắt người ta phải chết. Người chết rồi, làm sao có thể cam tâm được?"
Sắc mặt người phụ nữ lập tức tái đi.
Ký ức hôm đó bỗng ùa về rõ mồn một.
Hôm ấy, bà đang mua đồ bên quán tạp hóa đối diện thì nghe thấy một tiếng "Rầm" kinh hoàng.
Ngẩng đầu lên, bà thấy một chiếc xe tải bị lật, một cô gái trẻ nằm bất động dưới gầm xe. Quả cam văng tung tóe đầy đường.
Chưa kịp định thần thì những người xung quanh đã lao vào như những con thú đói. Ai nấy tranh nhau nhặt cam, không chút do dự.
Tài xế trẻ từ trên xe nhảy xuống. Đầu tiên, anh ta run rẩy nhìn người phụ nữ đã chết, rồi vội vã gọi cảnh sát. Sau đó, anh dang tay chặn trước đống cam, cố ngăn đám đông.
Giọng anh ta vang lên, đầy tuyệt vọng:
"Đừng nhặt nữa! Làm ơn đừng nhặt nữa… Đây là số cam tôi dồn hết tiền cuối cùng để mua… Tôi còn phải sống nữa…"
Nhưng không ai dừng lại.
Họ vẫn cúi xuống, vẫn tranh nhau nhét cam vào túi, có người thậm chí còn mang cả bao tải. Tài xế trẻ cố gắng chặn lại, nhưng một mình anh ta làm sao ngăn nổi cả đám đông?
Anh ta gào khản cả giọng. Đôi mắt đỏ hoe, gần như sắp bật khóc.
Tài xế xe tải chỉ còn biết giơ mã thanh toán lên, gần như van xin:
“Làm ơn… những ai đã lấy cam, xin hãy trả lại cho tôi một ít tiền… Đây là hàng tôi mua để mang đi bán, giờ hỏng hết cả rồi… Tôi phải bồi thường toàn bộ...”
Giọng anh ta khàn đặc, ánh mắt hoảng loạn:
“Tôi còn một đứa con gái đang chờ nộp học phí, mẹ tôi đang nằm liệt giường... Tôi thực sự không gánh nổi nữa rồi…”
Một vài người vì áy náy nên quét tiền mang tính tượng trưng, còn đa số thì giả vờ như không nghe thấy.
Người ta nghĩ: người khác không trả, tại sao mình phải trả? Mình trả chẳng phải sẽ trở thành kẻ ngốc sao?
Ngay cả khi cảnh sát đến hiện trường, cố gắng giải tán đám đông thì đám người kia vẫn chen lấn, giành nhau từng quả cam nằm lăn lóc trên mặt đất như thể là báu vật.
Tài xế xe tải lúc đó đã quỳ rạp xuống đường, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm trong tuyệt vọng:
“Xong rồi… Xong thật rồi…”
Người phụ nữ ngồi bên đường kể đến đây, trong lòng không khỏi nặng nề. Cô ta nhớ rất rõ ánh mắt cuối cùng của người tài xế – đau khổ và tuyệt vọng, như đã đánh mất hy vọng sống. Khoảnh khắc đó, có lẽ anh ta đã nghĩ đến chuyện tự kết liễu cuộc đời mình.
Dù vậy, khi đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Kỷ Hòa, người phụ nữ vẫn cố gắng bào chữa:
“Tôi… tôi biết mình sai, nhưng lúc đó ai cũng lao vào nhặt… Tôi thấy người ta nhặt nên mới nhặt theo...”
Kỷ Hòa im lặng, không nói thêm gì.
Tiền Huệ bước đến gần, thì thầm với vẻ buồn bã:
“Người tài xế đó thật sự rất đáng thương... Nhưng cũng không thể vì thế mà oán hận con ma nữ được. Anh ta cũng có lỗi… Báo chí từng đưa tin rồi – hôm đó anh ta lái xe quá tốc độ.”
Cô dừng lại một lúc, rồi khẽ nói:
“Nhưng... tại sao anh ta lại chạy nhanh như vậy? Vì muốn chở được nhiều chuyến hơn, kiếm thêm tiền lo cho gia đình... Haiz, thật sự là một bi kịch.”
Kỷ Hòa nhẹ nhàng thở dài:
“Tai nạn giao thông không đáng sợ, điều đáng sợ là lòng người.”
Sau khi giúp con ma nữ giải trừ oán niệm và trận pháp, mọi chuyện dần lắng xuống.
Kỷ Hòa đã bấm ngón tay tính toán – hồn phách của người tài xế xe tải đã sớm đầu thai, không còn lưu luyến nhân thế. Cô chỉ mong anh ta có thể đầu thai vào một gia đình khá giả, sống một cuộc đời an yên, không còn phải gồng mình vì mưu sinh nữa.
Cuối tuần, Kỷ Hòa có hẹn đến công ty Xán Tinh để bàn công việc với Kiều Lê.
Thế nhưng, vừa đến nơi, cô đã thấy Kiều Lê đang cuống cuồng thu dọn đồ đạc, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Kỷ Hòa ngồi xuống đối diện, nhướng mày hỏi:
“Sao thế? Có chuyện gì mà vội vàng vậy?”
Kiều Lê ngẩng lên, giọng chán nản:
“Thịnh Diệp tự sát rồi.”
Bàn tay đang cầm cốc trà của Kỷ Hòa khựng lại giữa không trung:
“Gì cơ?!”
Thịnh Diệp là nghệ sĩ trực thuộc công ty, do chính Kiều Lê quản lý. Anh ta thuộc kiểu người có vẻ ngoài thư sinh, trong sáng, lượng fan đông đảo, là một trong những ngôi sao nổi bật nhất của công ty. Kỷ Hòa từng vài lần chạm mặt anh tại công ty – một chàng trai cao gầy, luôn lễ phép, tử tế, kể cả khi nguyên chủ bị cả mạng xã hội chỉ trích.
Vì thế, cô có ấn tượng không tệ về anh.
Kỷ Hòa cau mày hỏi:
“Vì sao lại tự sát? Là do áp lực công việc sao?”
Kiều Lê nghiến răng, vẻ giận dữ hiện rõ:
“Thằng ngốc đó... lụy tình!”
Chiếc xe mà Kiều Lê gọi vẫn chưa tới, còn cách khoảng ba cây số nữa. Cô đặt túi xách lên đùi, sắc mặt mệt mỏi.
Dù là người nghiêm khắc, nhưng Kiều Lê lại đối xử rất tốt với nghệ sĩ của mình. Hầu hết mọi người đều tôn trọng và quý mến cô.
Chuyện Thịnh Diệp xảy ra, đương nhiên khiến cô không khỏi lo lắng.
Kỷ Hòa do dự một lát, rồi khẽ hỏi:
“Anh ấy có bạn gái à? Hình như tôi chưa thấy anh ấy công khai bao giờ…”
Kiều Lê hừ lạnh:
“Có chứ! Nhưng sao mà công khai nổi? Nhà gái phản đối dữ dội. Nếu nó dám công khai, chắc gia đình bên kia bóp chết nó luôn!”
Kỷ Hòa gật đầu, trong lòng bắt đầu lờ mờ đoán được điều gì:
“Bạn gái anh ấy là ai?”
Kiều Lê liếc nhìn cô, hạ giọng nói:
“Con gái duy nhất của tập đoàn Lục thị. Tổng giám đốc Lục cưng cô ta như ngọc, chỉ sợ con gái bị đàn ông lừa gạt. Con bé tên là Lục Lộc.”
Nghe đến đây, Kỷ Hòa đã nhớ ra. Con gái của tập đoàn Lục thị – Lục Lộc – chính là cô gái mà trước đây cô từng gặp một lần trong tiệc sinh nhật của Kỷ Sâm. Tổng giám đốc Lục nổi tiếng bảo bọc con gái một cách thái quá, rất ít khi để cô ta xuất hiện trước công chúng.
Kỷ Hòa khẽ nhíu mày.
Thịnh Diệp mà dám yêu Lục Lộc, quả thật là… gan to thật đấy.
Nếu ông Lục biết được chuyện này, e là Thịnh Diệp khó sống nổi.