Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe về những xác chết đứng trong nước, Diêm Lập cảm thấy hoài nghi.

“Xác chết mà cũng có thể đứng thẳng trong nước sao?” cậu hỏi, mắt trừng lớn, như thể không thể tin vào điều vừa nghe.

Cậu nhớ rõ, theo lẽ thường, xác chết sẽ nổi lên trên mặt nước chứ, sao lại có thể đứng thẳng như vậy?

Vương Ma Tử khẽ thở dài, gương mặt ông trầm ngâm.

“Đúng vậy, cho nên tôi mới nói là có vấn đề! Những xác chết đứng thẳng như vậy, không còn đơn giản là xác chết nữa, mà đã biến thành quỷ. Vì khi chết quá thê thảm hoặc không cam lòng, họ thường kéo người vô tội vào làm vật thay thế, để báo oán.”

Diêm Lập cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng Vương Ma Tử tiếp tục:

“Nhưng các cậu đừng quá lo lắng. Xác chết đứng thẳng trong nước rất hiếm. Tôi làm nghề vớt xác mấy chục năm rồi, nhưng mới chỉ gặp một, hai lần thôi. Ban ngày ban mặt, chẳng có mấy oan hồn đâu, các cậu yên tâm đi.”

Diêm Lập thầm nghĩ không chắc vậy đâu. Cậu luôn cảm thấy cái chết của chú hai mình có điều gì đó kỳ lạ, uẩn khúc khó hiểu.

Cậu quyết định sẽ không rời xa Kỷ Hòa, sẽ theo sát cô ấy để tìm hiểu cho rõ.

...

Khi ba người đi ra bờ sông, bất ngờ có một đám trẻ em lao tới.

Diêm Lập nhìn kỹ, bất ngờ nhận ra đó chính là nhóm trẻ mà cậu và Kỷ Hòa đã gặp trước đó.

Nhưng hiện tại, những đứa trẻ này lại đang vội vàng chạy về phía Vương Ma Tử, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Ông Vương, cứu bọn cháu với!” một đứa bé dẫn đầu hét lên.

“Ông Vương, trước đây bọn cháu không nên nói xấu ông… hu hu hu, xin ông giúp Tiểu Hàn với!” một đứa khác khóc lóc.

Diêm Lập ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy, mấy đứa?”

Một bé gái lau nước mắt, nhìn Vương Ma Tử rồi kể:

“Bọn em ra bờ sông Lạc Hoa chơi, trời nóng quá nên muốn xuống sông bơi. Trước đây bọn em hay bơi ở đây lắm, chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Nhưng lần này…”

Diêm Lập không nhịn được, lắc đầu:

“Đi tắm sông à? Mấy đứa có ý thức an toàn không vậy?”

Bé gái kia lau nước mắt, tiếp tục:

“Trước giờ bọn em hay ra đây bơi, có vấn đề gì đâu… Ai ngờ lần này lại xảy ra chuyện.”

Diêm Lập sốt ruột hỏi: “Được rồi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bé gái nghẹn ngào kể:

“Bọn em bơi ở sông, chơi đùa vui lắm, rồi quyết định thi bơi xem ai nhanh nhất. Tiểu Hàn bơi nhanh nhất, khỏe nhất nên là người dẫn đầu.”

“Lúc đó Tiểu Hàn hăng hái lắm, bơi ra giữa sông, vừa bơi vừa hò hét khoe khoang.”

Diêm Lập nhíu mày:

“Bơi ra giữa sông rồi bây giờ thì sao?”

“Vâng! Tiểu Hàn bơi rất nhanh, bỏ xa bọn em. Những đứa khác bị bỏ lại phía sau, chỉ biết nhìn theo mà không đuổi kịp. Tiểu Hàn còn nói: ‘Bọn mày nhìn tao bơi đi, chẳng qua chỉ là bơi nhanh hơn chút thôi mà, xí!’”

Diêm Lập bật cười, không nhịn được:

“Ha, Tiểu Hàn đúng là kiêu ngạo.”

“Đúng vậy!” những đứa trẻ khác cũng cười, “Bọn em ghét cái kiểu khoe khoang ấy lắm.”

Tiểu Hàn lúc này đã ở giữa sông, giọng nói của cậu vang vọng giữa gió lớn:

“Ê, mấy đứa bơi chậm quá! Nhanh lên chút đi, mấy đứa vô dụng này!”

Nhưng vì khoảng cách xa, lại có gió lớn trên sông, nên những lời của Tiểu Hàn không lọt vào tai những đứa trẻ còn lại. Tiểu Hàn tiếp tục hò hét, nhưng chẳng ai nghe thấy, và cảm giác đó khiến cậu bé dần mất hứng.

Cậu ngừng lại, đang suy nghĩ có nên quay về hay không thì đột nhiên… cảm thấy có thứ gì đó đang đến gần mình.

Xung quanh cơ thể Tiểu Hàn, nước bắt đầu xoáy lại thành những vòng tròn nhỏ. Một bàn tay lạnh buốt từ dưới nước chợt túm chặt lấy mắt cá chân của cậu bé.

Tiểu Hàn giật mình, hoảng hốt, lập tức dùng hết sức đá mạnh chân, cố gắng vùng ra khỏi cái nắm chặt như gọng kìm ấy. Nhưng bàn tay ấy lại như đã biết trước ý định của cậu, càng ghì chặt hơn, khiến cậu không thể nào thoát ra được.

“Cứu! Cứu mạng với!” Tiểu Hàn hét lên trong hoảng loạn.

Lúc này, cậu bé cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó ở dưới mặt nước, thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang nắm giữ mình.

Cậu bé muốn cầu cứu đám bạn của mình, nhưng họ đều ở quá xa, không thể nghe thấy tiếng hét hay những động tĩnh xung quanh cậu. Đám trẻ chỉ nhìn thấy Tiểu Hàn đang vùng vẫy trong nước, xung quanh có bọt nước bắn lên tung tóe, nhưng không ai hiểu rằng có chuyện gì đang xảy ra.

Một đứa trong nhóm lên tiếng: “Này, Tiểu Hàn đang làm gì vậy, hay là nó gặp chuyện gì rồi?”

Đứa khác cười lớn: “Ha ha, nó thì có thể gặp chuyện gì chứ? Trước đây có mấy lần nó còn bơi xa hơn thế này, lần này có gì đâu. Tao nghĩ chắc nó chỉ trêu bọn mình thôi.”

“Cũng đúng nhỉ. Mà thôi, chuyện này cũng tuỳ vào khả năng mỗi người, tao chịu thua, bơi không lại nó đâu.” Một đứa khác cười thêm.

“Đúng vậy, tao cũng không đùa nữa.” Một vài đứa trẻ bắt đầu bàn luận xong và quyết định bỏ cuộc. Chúng bơi ngược lại về phía bờ, đồng thời gọi to:

“Tiểu Hàn, bọn tao lên bờ trước đây, mày cũng mau bơi về đi!”

“Tiểu Hàn ơi, mày không định về à?”

“Hay là nó vẫn chơi vui quá nên không muốn ra thôi?”

“Chắc là thế. Thôi, chúng ta lên bờ trước chờ nó đi.”

Bọn trẻ không hề nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Bọn chúng vui vẻ bơi lên bờ, vừa nói vừa cười, không biết rằng Tiểu Hàn lúc này đang vật lộn dưới nước, giãy giụa trong đau đớn, cố gắng thoát khỏi cái bàn tay lạnh ngắt đang giữ chặt chân mình.

Sức lực của cái bàn tay ấy quá mạnh, dù Tiểu Hàn có vùng vẫy đến đâu cũng không thể thoát ra được. Nước sông lạnh buốt tràn vào phổi, khiến cậu sặc đến nghẹt thở, nhưng càng cố gắng thì cậu lại càng cảm thấy kiệt sức.

Cuối cùng, cậu bé không còn sức để chiến đấu nữa, chỉ có thể bất lực từ từ chìm xuống đáy sông. Một chuỗi bọt khí nhỏ nổi lên trên mặt nước, và chỉ trong vài giây, mặt nước lại trở lại im lặng, không có gì khác biệt so với lúc đầu.

Còn về đám trẻ trên bờ, sau khi lên bờ và chờ đợi một lúc mà không thấy Tiểu Hàn xuất hiện, chúng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Sao Tiểu Hàn vẫn chưa quay lại nhỉ? Có khi nào nó đã đi về trước rồi không?” Một đứa hỏi.

“Không thể đâu, chẳng phải mỗi lần bơi xong bọn mình đều hẹn gặp nhau ở đây sao? Hơn nữa, trước khi thi đấu, chúng ta đã thỏa thuận ai thắng sẽ được đãi bữa mà, tao không tin Tiểu Hàn lại bỏ bữa ăn này được.” Một đứa khác đáp lại.

“Đúng vậy, Tiểu Hàn mà bỏ bữa ăn này thì không phải là nó rồi.” Một đứa nữa nói thêm.

“Vậy... đừng nói là Tiểu Hàn gặp chuyện gì rồi chứ?” Một đứa bỗng nhớ lại hình ảnh Tiểu Hàn vùng vẫy trong nước, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi. “Trông nó lúc đó như sắp bị đuối nước đến nơi rồi…”

“Không thể nào...” Một đứa khác lên tiếng yếu ớt: “Tiểu Hàn là một cao thủ bơi lội mà, sao có thể chết đuối được?”

Tuy vậy, trong lòng mỗi đứa trẻ đều dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ.

“Hay là cứ đợi thêm một chút nữa xem sao.” Một đứa nói, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Nhưng dù bọn chúng chờ đợi thế nào, thời gian cứ trôi qua, mặt trời dần lặn xuống phía tây, và Tiểu Hàn vẫn không hề xuất hiện.

Khi bóng tối dần buông xuống, bọn trẻ bắt đầu hoảng sợ thật sự. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với Tiểu Hàn, và điều tồi tệ nhất có thể là chuyện đó đã xảy ra trên dòng sông…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK