Nghe xong, Yến Lâm không khỏi nhíu mày. Cô ta cảm thấy, số phận của Phạm Thanh Thanh thực sự quá cay nghiệt.
Cô gái ấy mất mặt ngay trước mặt bố mẹ nhà trai, mà vốn dĩ họ đã chẳng có thiện cảm với cô. Nay lại xảy ra chuyện như vậy, ấn tượng của họ chỉ càng tệ hơn. Sự nghiệp tan vỡ, tình yêu cũng không còn… Trong hoàn cảnh ấy, Yến Lâm có thể hiểu được vì sao Phạm Thanh Thanh lại lựa chọn con đường tự sát.
Yến Lâm lặng lẽ gõ vài dòng ghi chú lên máy tính, rồi ngẩng đầu, hỏi tiếp:
"Tôi muốn hỏi thêm một chuyện... Tại sao bà lại ly hôn với chồng cũ?"
Nghe đến đây, rõ ràng Hoàng Quế khựng lại trong chốc lát. Sau đó bà mới trả lời, giọng đều đều:
"Quan điểm không hợp. Tôi rất thích trẻ con, nên nhất định muốn sinh thêm đứa thứ hai. Nhưng chồng tôi thì không thích, ông ấy cho rằng chỉ cần một đứa là đủ rồi."
Bà ta thở dài, rồi tiếp tục:
"Cuối cùng, dù tôi đã sinh con nhưng chúng tôi vẫn ly hôn. Dù vậy, chồng tôi cũng là người có trách nhiệm. Nhiều năm nay, ông ấy vẫn đều đặn gửi tiền về, cùng tôi nuôi dạy con cái."
Yến Lâm nghe mà ngờ vực. Cô ta ngừng gõ bàn phím, trong lòng trào lên một tia nghi ngờ.
Chỉ như vậy thôi sao? Lý do quá gọn gàng, quá sạch sẽ, gần như không có mâu thuẫn gì. Nhưng cảm giác của cô ta mách bảo, ngay cả chính Hoàng Quế cũng không hoàn toàn tin vào lời mình vừa nói ra.
Yến Lâm nhíu mày hỏi tiếp:
"Vậy sau khi Phạm Thanh Thanh chết, Phạm Lệ Lệ – chị gái cô ấy, hiện giờ đang ở đâu?"
Hoàng Quế nghe đến đây thì ngẩn người ra một lúc lâu, rồi chậm rãi trả lời:
"Con bé cũng đã mất rồi."
Yến Lâm tròn mắt, sững sờ:
"Gì cơ? Chị ấy cũng chết rồi? Sao lại vậy?"
"Chết vì ngộ độc khí gas," Hoàng Quế đáp với giọng khản đặc. "Đó là một tai nạn. Con bé ngủ ở nhà, không biết gas bị rò rỉ. Ngủ mãi… rồi không bao giờ tỉnh lại nữa."
Giọng bà ta khẽ khàng như thì thầm, mà mỗi chữ thốt ra như nhát dao cứa vào lòng.
"Tôi sinh hai đứa con… mà bây giờ, chẳng còn đứa nào cả."
Không khí trong phòng chợt trầm hẳn xuống.
Hai chị em nhà họ Phạm – một người chết vì biểu diễn, một người chết khi đang ngủ – chẳng khác nào bị nguyền rủa. Mỗi người một cái chết đầy oan trái.
Nhưng dù tàn nhẫn đến đâu, Yến Lâm vẫn phải hỏi câu quan trọng nhất.
"Về cái chết của Phạm Thanh Thanh… Tôi còn một điều rất quan trọng cần xác nhận với bà."
Cô ngập ngừng một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quế:
"Chúng tôi nghe nói, bà thường xuyên ngược đãi Phạm Thanh Thanh – chỉ cần không vừa ý là đánh mắng, khiến trên người cô ấy lúc nào cũng đầy vết thương. Chuyện này… có đúng không?"
Ngay khi câu hỏi vừa dứt, nét mặt bình tĩnh giả tạo của Hoàng Quế lập tức vỡ vụn. Bà ta như bị bóc trần. Cảm xúc dồn nén nổ tung.
"Đúng! Đúng chứ… Tất nhiên là đúng…"
"Tôi xin lỗi… Tất cả là lỗi của tôi… Tôi chính là người phải chịu trách nhiệm về cái chết của Thanh Thanh. Là tôi, tôi là kẻ tội đồ lớn nhất…"
Bà ta bật khóc nức nở, cả người run lên bần bật, đến mức không thể kiểm soát được. Thậm chí đến cuối cùng còn nghẹn thở, mắt trợn trắng, cơ thể co giật.
Yến Lâm kinh hãi đứng bật dậy. Ngay giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, y tá lập tức xông vào.
"Xin lỗi, xin lỗi! Bệnh nhân lại lên cơn rồi! Làm ơn ra ngoài một chút!"
Yến Lâm và Kỷ Hòa đành phải bước ra ngoài, đứng tạm ngoài hành lang trắng toát.
Yến Lâm quay đầu nhìn vào phòng, vẫn chưa hoàn hồn.
"Chỉ mới hỏi vài câu mà đã phát bệnh rồi… Nếu vậy thì tại sao trước đây còn có thể ngược đãi con gái đến mức ấy?"
Cô ta hạ giọng, lẩm bẩm như nói với chính mình:
"Tôi còn thấy có điểm không hợp lý. Chính bà ấy nói rằng lý do ly hôn là vì muốn có thêm con… Nếu vậy, đứa con thứ hai khó khăn lắm mới có được, sao lại đối xử tàn nhẫn với nó như vậy?"
"Có phải… bà ấy nghĩ rằng nếu không sinh ra Phạm Thanh Thanh, thì tất cả mọi chuyện tồi tệ đã không xảy ra? Rồi từ đó đổ hết lỗi lầm lên đầu con gái mình?"
Kỷ Hòa lúc này mới chậm rãi dựa vào tường, tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm đầy u uất:
"Không đúng. Tôi thấy ở đây có gì đó không ổn… Dáng vẻ của Hoàng Quế không giống một người bạo lực hay dễ nổi giận. Bên trong chuyện này, nhất định còn có điều giấu giếm."
Cô nói chậm rãi, như đang xâu chuỗi lại tất cả mọi chi tiết.
"Từ đầu đến giờ, chúng ta chỉ nghe đoàn trưởng nói rằng Phạm Thanh Thanh thường xuyên bị mẹ ruột đánh đập, toàn thân đầy vết thương."
"Nhưng đừng quên – đoàn trưởng chỉ thấy trên người cô ấy có vết thương. Còn việc những vết thương ấy do ai gây ra, thì bà ta không thể tận mắt chứng kiến, đúng không?"
Nói đến đây, ánh mắt Kỷ Hòa sáng lên, như vừa chạm đến chân tướng.
"Nếu những vết thương kia do người khác gây ra, mà Phạm Thanh Thanh lại nói đó là do mẹ mình đánh… thì người khác sẽ tin là thật. Vì họ đâu có cách nào để kiểm chứng?"
Yến Lâm ngẩn người. Trong đầu cô ta cũng lập tức sáng lên một tia.
Đúng thế! Vẫn còn một khả năng như vậy. Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ đến…
Nhưng mà…
"Chờ đã. Lúc nãy tôi hỏi bà ấy, chính miệng bà ấy thừa nhận mà. Bà ấy nói xin lỗi, nói chính mình phải chịu trách nhiệm…"
Kỷ Hòa quay sang, bình tĩnh hỏi:
"Vậy nguyên văn lời bà ấy là gì?"
Yến Lâm nhớ lại, chậm rãi nhắc lại:
"‘Đúng! Tất nhiên là đúng… Tôi rất xin lỗi… Tất cả là lỗi của tôi… Tôi chính là người phải chịu trách nhiệm về cái chết của Thanh Thanh. Tôi là kẻ tội đồ lớn nhất.’"
Điều chắc chắn là: Phạm Thanh Thanh đã sống trong tổn thương.
Hoàng Quế từng nói, bà ấy là người phải chịu trách nhiệm chính cho cái chết của Thanh Thanh. Nhưng suốt từ đầu đến cuối, bà chưa từng thực sự thừa nhận rằng chính mình là người đã đánh đập con gái.
"Không phải Hoàng Quế ra tay với Phạm Thanh Thanh!" – ánh mắt Yến Lâm đột nhiên sáng rực lên. Cô gần như bật thốt, rồi quay sang nhìn Kỷ Hòa. “Tôi hiểu rồi. Thực sự không phải bà ấy, nhưng cách bà ấy nói chuyện… lại khiến người khác vô thức hiểu lầm rằng chính bà ấy là thủ phạm.”
Cô dừng một chút, tiếp tục với giọng nói sắc bén: “Người bình thường sẽ không làm thế. Trừ khi bà ta cố tình nhận tội thay cho một ai đó.”
Kỷ Hòa gật đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau, như cùng lúc hiểu ra điều gì đó.
Cả hai đồng thanh:
“Là Phạm Lệ Lệ.”
Tất cả manh mối cuối cùng cũng xâu chuỗi thành một đường logic hợp lý.
Người thường xuyên ngược đãi Phạm Thanh Thanh chính là chị gái ruột của cô – Phạm Lệ Lệ. Những vết thương chằng chịt trên cơ thể Thanh Thanh không thể giấu nổi, nên Hoàng Quế buộc phải đứng ra nhận hết về mình. Dưới danh nghĩa của một người mẹ, bà ấy chọn cách im lặng, bảo vệ con gái lớn đến cùng.
Yến Lâm nắm chặt tay lại, suýt nữa thì bị qua mặt: “Tình mẫu tử đúng là đáng trân trọng, nhưng… cũng thật đáng sợ.”
Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Mẹ thì cũng là mẹ, nhưng không thể để mặc một đứa con đánh đập đứa còn lại như thế chứ? Đã thế còn bắt nạn nhân phải im lặng, không được nói ra sự thật… Là thiên vị đến mức điên rồ rồi.”
Kỷ Hòa khẽ cau mày. Cô nói chậm rãi: “Hoàng Quế làm vậy chắc chắn là có lý do. Chắc chắn giữa bà ấy và Phạm Lệ Lệ còn điều gì đó mà chúng ta chưa biết. Không phải vô duyên vô cớ mà bà ấy lại nuông chiều con gái lớn đến mức như vậy.”
Ngay khoảnh khắc đó, điện thoại của Yến Lâm đổ chuông.
Cô bắt máy, là Tu Nam Dật gọi tới. “Alo? Tôi đang bận, có gì để sau được không—” Giọng cô bỗng cứng lại. “Cái gì cơ?!”
Một lúc sau, cô gác máy, đôi mắt vẫn mở lớn, rõ ràng là vô cùng bất ngờ.
“Có manh mối mới.” Cô quay sang nhìn Kỷ Hòa, giọng vẫn còn căng.
“Hồi nãy tôi nhờ Tu Nam Dật tìm cách liên lạc với chồng cũ của Hoàng Quế. Cuối cùng cũng điều tra ra lý do thực sự tại sao Hoàng Quế nhất định phải sinh thêm một đứa con nữa.”
“Lý do đó,” Yến Lâm hít một hơi, “là vì Phạm Lệ Lệ bị một căn bệnh rất nặng. Căn bệnh cần phải ghép tủy mới có cơ may cứu sống, mà người cho tủy phù hợp nhất, lại chính là anh chị em ruột cùng cha cùng mẹ.”
Kỷ Hòa sững sờ. Cô khẽ thốt lên: “Cho nên… Phạm Thanh Thanh ra đời là để…?”
“Là để cứu chị gái của mình.” – Yến Lâm nói, gần như thì thầm.
Ngay cả khi tỷ lệ thành công rất thấp, chi phí thì đắt đỏ khủng khiếp, và bác sĩ đã cảnh báo nhiều lần rằng ca ghép tủy này gần như vô ích… Hoàng Quế vẫn không chịu từ bỏ.
“Lúc đó, chồng của bà ấy là người duy nhất giữ được lý trí.” Yến Lâm nói tiếp, giọng lắng lại. “Ông ta nói rất rõ, nếu làm thì không chỉ không cứu được con gái, mà còn phá nát cả gia đình. Tiền bạc sẽ đội nón ra đi, con thì vẫn không qua khỏi.”
“Nhưng Hoàng Quế là một người mẹ. Dù chỉ còn một tia hy vọng, bà ấy cũng liều chết bám lấy.”
Cô dừng lại, giọng trầm xuống: “Cuối cùng, họ cãi nhau dữ dội. Hoàng Quế kiên quyết sinh thêm con, chồng bà ấy thì phản đối đến cùng. Kết quả là ly hôn. Bà ấy chỉ nói một câu: ‘Lúc kết hôn, anh không cho tôi sinh. Bây giờ ly hôn rồi, anh không còn quyền quản tôi nữa.’”
“Bà ấy cam đoan sẽ tự nuôi đứa trẻ, không phiền tới ông ta.”
Kỷ Hòa trầm mặc. Ánh mắt cô dao động khi nghe đến đây. Trái tim người mẹ… đến mức nào mới có thể đưa ra lựa chọn như thế?
“Chồng cũ của bà ấy cũng không hoàn toàn máu lạnh.” Yến Lâm lắc đầu. “Ông ta vẫn đều đặn gửi tiền, trả cả viện phí khi Hoàng Quế bị vấn đề tâm thần. Nhưng ông ta không muốn cuộc sống của mình bị kéo vào vũng lầy, cho nên dứt khoát ly hôn.”
Cô kết lại: “Có người tốt đến vô tâm, và có người xấu đến cùng cực cũng vì tình thương. Con người mà… không thể chỉ dùng một từ để định nghĩa được.”
Và giờ, khi tất cả dữ kiện đã đầy đủ, sự thật cuối cùng cũng lộ diện.
Những gì đã xảy ra với Phạm Thanh Thanh, hóa ra... đã được định đoạt ngay từ lúc cô bé được sinh ra.