Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cừu Kêu Be Be kể lại:
"Ngay khi phát hiện ra chuyện đó, tôi cảm thấy thật ghê tởm. Lập tức tôi chuyển sang một tour du lịch khác, không chần chừ gì thêm."

Cô ta ngập ngừng rồi nói tiếp:
"Tôi biết, cảnh vật nơi đó rất đẹp, trải nghiệm du lịch cũng khá tuyệt. Nhưng mọi người đừng vì một gã đàn ông tồi tệ mà đánh giá sai cả vùng đất. Đâu phải ai ở đó cũng xấu, chỉ có một số kẻ cá biệt thôi."

Ngôi Sao Phô Mai nghe xong thì sững sờ, không kiềm chế được mà bật thốt lên:
"Mẹ kiếp, đúng là loại đàn ông cặn bã!"

Cừu Kêu Be Be an ủi:
"Không sao đâu, nhận ra được bộ mặt thật của hắn bây giờ vẫn chưa muộn. May mắn là tôi cũng hay xem livestream của chị Kỷ Hòa nên mới tỉnh táo kịp thời."

Ngôi Sao Phô Mai trầm ngâm một lúc, rồi nói như đã hạ quyết tâm:
"Nhưng tôi nghĩ, ngoài chuyện cắt đứt liên lạc với gã đó, tôi còn nên cảnh báo cô gái kia. Cô ấy đáng thương quá… Có lẽ đến giờ vẫn chưa biết chồng sắp cưới của mình lại là loại người như thế."

Cừu Kêu Be Be gật đầu:
"Được, tôi sẽ giúp."

[Thật sự quá đáng sợ! Mọi người nhớ phải cảnh giác cao độ khi đi du lịch! Vì bạn sẽ chẳng thể biết được nơi xa lạ ấy ẩn chứa những phong tục kỳ lạ nào đâu.]
[Chuẩn luôn, lần này chỉ là chuyện vợ chồng sống riêng thôi, nhỡ còn có mấy phong tục rùng rợn hơn nữa thì sao? Nghĩ tới đã thấy ớn lạnh rồi…]
[Mọi người làm ơn đừng chủ quan với sự an toàn của bản thân khi đi du lịch nữa!]

...

Sau khi kết thúc ba lượt bói quẻ, Kỷ Hòa vừa mới rời khỏi phòng livestream thì một thông báo nóng hổi đã đập ngay vào mắt cô.

#CỰC HOT! Sầm Ninh đăng bài mới

Chuyện gì vậy?

Kỷ Hòa nhấp vào Weibo. Hóa ra, Sầm Ninh đã đăng một bài viết rất dài. Kể từ khi kết hôn với Thang Tiêu và rút khỏi giới giải trí, cô gần như biến mất khỏi mạng xã hội, càng không nói tới việc chia sẻ điều gì riêng tư như thế này.

Người hâm mộ lập tức ào vào xem và… bùng nổ cảm xúc.

Sầm Ninh đăng những bức ảnh chụp gương mặt bị đánh đến sưng tím, máu me và vết sẹo chi chít. Khuôn mặt xinh đẹp từng khiến người ta phải mê mẩn, giờ đây trông thật thê thảm.

Trong bài viết, cô chia sẻ:
"Tôi đã chịu đựng quá lâu rồi. Nhưng lần này, vì sự việc xảy ra, tôi không thể tiếp tục im lặng nữa. Tôi phải lên tiếng — vì con tôi, và vì chính bản thân mình."

"Kể từ khi kết hôn với Thang Tiêu, trước mặt người ngoài, anh ta luôn tỏ ra là người chồng hoàn hảo. Nhưng thực tế thì không phải. Anh ta như một ác quỷ đội lốt người — mỗi khi không vừa ý điều gì, anh ta lập tức quát tháo, khi say rượu thì động tay động chân."

"Tôi đã từng cố nhẫn nhịn, nghĩ rằng mình có thể chịu đựng. Nhưng lần này… tôi mất đi đứa con của mình. Tôi thậm chí còn không biết mình mang thai, anh ta cũng không biết. Nhưng sự tổn thương thì là thật."

"Mỗi lần gây ra chuyện, anh ta lại ôm tôi khóc, cầu xin tha thứ, nói rằng yêu tôi. Nhưng… đây là yêu sao?"

"Tôi không thể tiếp tục làm con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng nữa. Bọn họ muốn tôi làm gì, tôi đều nghe theo — hy sinh cả sự nghiệp, cả ước mơ. Nhưng giờ thì không!"

"Dù Thang Tiêu có đồng ý hay không, tôi nhất định sẽ ly hôn. Tôi không cần một đồng nào từ nhà họ Thang, tôi chỉ muốn — tự do."

"Cuối cùng, tôi đặc biệt muốn cảm ơn một người: @Kỷ Hòa. Cô ấy đã từng cố gắng giúp đỡ tôi. Nhưng người có thể cứu tôi, chỉ có chính tôi mà thôi. Bây giờ, tôi đã được cứu."

Bài đăng nhanh chóng vượt qua mười triệu lượt thích. Lượng fan của Sầm Ninh vốn đã rất đông, từ người lớn đến học sinh tiểu học, trung học — tất cả đều phẫn nộ khi thấy nữ thần của mình bị bạo hành đến như vậy.

Bình luận rầm rộ xuất hiện khắp nơi:

"Mẹ kiếp, tên Thang Tiêu khốn nạn này! Cưới được người vợ như Sầm Ninh mà không biết trân trọng? Biến đi!"
"@Thang Tiêu, nghe nói mày đánh vợ? Mày là thứ gì vậy?"
"Ngày thường ra vẻ đạo mạo, tử tế… không ngờ trong lòng lại ghê tởm đến thế. Đồ đàn ông thối nát!"
"Bảo sao lần trước chị Sầm Ninh tham dự sự kiện thời trang mà trang phục kỳ cục thế… hóa ra là để che giấu vết thương do bạo hành…"
"Hu hu, chị ơi đừng buồn nữa. Chào mừng chị trở lại! Chúng em luôn ở đây ủng hộ chị. Hãy trở lại và làm nên chuyện lớn một lần nữa!"
"Ơ khoan, có ai để ý cuối bài chị ấy tag cả Kỷ Hòa không? Hai người họ quen nhau từ bao giờ vậy?"
"Chắc là chị Kỷ phát hiện ra điều gì đó tại sự kiện thời trang rồi âm thầm giúp đỡ. Trời ơi, chị Kỷ ngầu quá!"
"Tất nhiên rồi, hiện tại chị Kỷ đang livestream nữa kìa. Mau vào xem chị ấy thể hiện chất ngầu đi chứ!"
"Gì cơ? Tôi vừa mới vào phòng livestream mà chị Kỷ đã off rồi sao? Xui thế không biết!"

Kỷ Hòa thở dài một hơi, tiện tay nhấn nút thích dưới bài đăng mới nhất của Sầm Ninh trên Weibo.

Tính cách của Sầm Ninh, nếu nói theo cách tích cực thì là điềm đạm, không thích gây chuyện. Nhưng nếu xét theo chiều ngược lại... thì chẳng khác nào yếu đuối, dễ bị tổn thương.

Cô từng nói rất rõ với Sầm Ninh rằng: nếu tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ mất một đứa con. Nhưng Sầm Ninh khi ấy, cho dù có phát hiện bản thân đang mang thai thật, thì cũng sẽ giữ trong lòng một tia hy vọng mong manh rằng "mọi chuyện sẽ không đến mức tồi tệ như thế."

Thế nhưng, hiện tại thế này... cũng chưa hẳn là tệ. Dù rằng cái giá phải trả quá lớn, nhưng ít nhất, sau cú sốc ấy, Sầm Ninh cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.

Lâu không mở hộp thư riêng, tin nhắn từ fan lại đầy ắp. Kỷ Hòa lướt chuột, ánh mắt thoáng lướt qua vài dòng cảm ơn từ những người từng được cô giúp đỡ.

Bỗng, một tin nhắn khiến cô dừng lại.

"Đại sư, cứu tôi với! Dạo này tôi toàn gặp vận rủi đổ máu!"

Kỷ Hòa đáp lại một cách ngắn gọn: "Anh gặp chuyện gì?"

Đối phương có tên ID là Người đàn ông sắt đá. Thấy được hồi âm, người này suýt chút nữa thì kích động đến phát khóc.

"Ôi trời đất ơi, cuối cùng đại sư cũng trả lời tôi rồi! Nếu cô còn không rep chắc tôi ‘game over’ luôn mất!"

Anh ta gõ thêm: "Gần đây, không hiểu vì sao mà tôi toàn gặp tai nạn liên miên. Hôm trước đang đi bộ giữa đường, trời không gió không mưa, tự nhiên một cái chậu hoa rơi từ tầng trên xuống. May mà bạn tôi đẩy kịp, không thì giờ này tôi đã ngồi tám với tổ tiên rồi."

"Chưa hết, hôm qua tôi lái xe đi làm thì bị tai nạn. Về văn phòng đếm văn kiện thì bị giấy cắt vào tay. Lúc lên cầu thang thì trượt chân lăn một vòng, đầu đập tường chảy máu!"

"Bạn tôi nói chắc chỉ là xui xẻo nhất thời, nhưng tôi cảm thấy... nếu còn tiếp tục thế này thì tôi mất mạng thật. Đại sư, có cách nào hóa giải không?"

Kỷ Hòa im lặng vài giây, trầm ngâm rồi nói: "Chuyện này không liên quan đến bát tự ngày sinh. Có thể thời gian gần đây, anh đã chạm phải hoặc tiếp xúc với thứ gì đó không sạch sẽ. Anh có tiện gọi video không? Tôi muốn xem kỹ hơn."

"Được được! Nhưng tôi đang mặc áo ba lỗ, có bất kính với chủ kênh không? Để tôi lấy cái áo khoác đã."

"Không cần. Cứ gọi đi."

Thấy Kỷ Hòa không để ý, Người đàn ông sắt đá lập tức bật camera.

Trong khung hình hiện lên một người đàn ông đầu đinh, da ngăm, mặc áo ba lỗ trắng phau, cơ bắp rắn chắc. Trên cánh tay lộ rõ một hình xăm rồng uốn lượn đầy khí thế.

Kỷ Hòa chăm chú nhìn vào hình xăm ấy rất lâu.

Người đàn ông sắt đá thấy ánh mắt cô dừng mãi ở cánh tay mình, bỗng đỏ mặt gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ờ... cái này là tôi mới xăm vài hôm trước. Có làm cô sợ không? Nếu thấy không ổn thì tôi mặc áo khoác liền."

"Không cần." Kỷ Hòa khẽ nói. "Anh có biết nguyên nhân khiến anh gặp tai nạn liên tục là từ hình xăm này không?"

"Hả?" Anh ta trợn mắt.

Thề có trời, trước giờ anh còn lấy hình xăm này ra khoe với bạn bè suốt, đắc ý muốn chết. Không ngờ, cái thứ mà anh tự hào nhất lại là nguyên nhân khiến anh suýt chết?!

"Xăm hình cũng có điều kiêng kỵ, không thể xăm bừa. Nếu tôi không nhìn nhầm... đây là hình một con rồng, đúng chứ?"

"Đúng đúng! Chính là rồng!" Anh vội xác nhận, "Tôi thấy nó ngầu quá nên xăm luôn!"

Kỷ Hòa gật đầu, giọng điềm tĩnh: "Anh tuổi Dần. Hổ và Rồng đều là hai loài mạnh mẽ, khí tràng xung khắc. Long – Hổ tương đấu, trong mệnh sẽ xảy ra chuyện. Chưa kể..." – cô ngừng một nhịp – "Hình xăm của anh lại là ác long, còn bị chấm đôi mắt đỏ."

"Ác long thì không được chấm mắt. Một khi đôi mắt đỏ ấy ‘mở ra’, nó sẽ hại ngược lại chủ nhân. Rồng mang mắt đỏ là rồng sát – sát khí nặng, không thấy máu người khác thì phải thấy máu của chính mình."

Người đàn ông sắt đá trố mắt: "Cái gì cơ?! Tôi chỉ thấy hình con rồng này đẹp nên xăm thôi! Chẳng lẽ... nếu không chấm mắt thì không sao?"

"Chính xác," Kỷ Hòa gật đầu. "Nếu chỉ là hình long đơn thuần, không chấm mắt thì khí vẫn chưa tụ. Nhưng chấm mắt rồi, thì thần thức sẽ 'mở', và nó bắt đầu ảnh hưởng tới mệnh của anh."

Anh sững sờ: "Vậy giờ tôi phải làm sao? Tôi thật sự thích hình xăm này lắm..."

Kỷ Hòa khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt nghiêm túc:
"Xăm mình là đưa mực vào da, hòa vào máu thịt. Mà máu người thì có linh khí. Ác long nếu bị ngâm trong máu cũng sẽ nhiễm linh khí, bị trấn áp thì còn đỡ, nếu không trấn được thì... sẽ thành ra như anh bây giờ."

Người đàn ông sắt đá sững người, thở dài một hơi như trút được nỗi nghi hoặc:
"Thảo nào... Lúc đó thợ xăm nhìn thấy hình tôi chọn thì khuyên tôi đổi sang hình khác. Nhưng tôi không nghe, nhất quyết phải xăm cho bằng được. Không ngờ lại có những điều kiêng kỵ như thế."

"Không phải hình xăm nào cũng có thể xăm bừa bãi," Kỷ Hòa gật đầu, giọng không quá nặng nề nhưng vẫn đủ khiến người nghe thấy được sự nghiêm túc. "Anh tìm một thợ xăm tin cậy, xóa hình cũ đi. Sau đó gửi cho tôi địa chỉ của anh, tôi sẽ gửi hai lá bùa trừ tà. Khi nhận được, đốt cả hai lá, xua hết xui rủi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Người đàn ông xúc động, gật đầu liên tục:
"Được, được, cảm ơn đại sư Kỷ Hòa! Thật sự cảm ơn cô!"

Kỷ Hòa không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng kéo chuột xuống xem tiếp tin nhắn trong phòng livestream. Đột nhiên, một tin mới bật ra khiến cô dừng lại:

"Cứu tôi với, đại sư Kỷ Hòa! Tôi tức đến mức ngực sắp nổ tung rồi! Mau đến cứu tôi!"

Cô khẽ nhíu mày, tay gõ nhẹ vào bàn phím:
"Có chuyện gì vậy?"

Câu trả lời đến rất nhanh, gần như người gửi đang chực sẵn chờ cô phản hồi:

"Haizz... Chuyện dài lắm. Tôi có một cô bạn thân, nói thật là học hành giỏi, tính cách cũng không tệ, là nghiên cứu sinh của một trường đại học 985 danh giá. Nhưng không hiểu sao, cứ yêu vào là mù quáng.

Bạn trai của cô ấy thì chỉ học hết cấp hai, chẳng làm gì ra hồn, suốt ngày nằm ở nhà chơi game. Không đi làm, không nghề nghiệp, tiêu tiền toàn là tiền sinh hoạt của bạn tôi gửi cho.

Nửa năm trước, bạn tôi có thai với anh ta. Cô ấy giấu gia đình, chỉ dám vay tiền tôi để đi phá thai. Tôi hỏi sao không bắt anh ta chịu trách nhiệm, cô ấy nói đang cãi nhau nên không liên lạc được. Tôi nể tình mới cho vay, nhưng cũng tức lắm. Tôi yêu cầu sau chuyện đó phải dứt khoát chia tay!

Kết quả là cô ấy nói chia tay thật, nhưng sau lưng tôi lại lén quay lại. Cứ chia tay rồi lại quay lại, như cái vòng luẩn quẩn, đến phát điên!

Bây giờ cô ấy lại mượn tiền tôi nữa, lý do là người đàn ông kia đang nợ nần chồng chất, không có tiền trả. Thật sự tôi không muốn cho mượn thêm lần nào nữa. Không phải vì bạn tôi, mà là tôi không muốn tiếp tay cho gã đàn ông kia nữa!"

Dường như càng gõ, cô gái càng giận dữ. Trong những dòng tin nhắn dài lê thê là sự bất lực và nỗi bức xúc chất chứa bấy lâu.

"Tôi khuyên răn đủ kiểu, nói với cô ấy rằng nếu còn dây dưa thì tôi sẽ mặc kệ. Nhưng nghĩ tới việc cô ấy là bạn thân, tôi lại không nỡ. Tôi không thể cứ thấy cô ấy lao đầu vào hố lửa mà không làm gì hết.

Kỷ Hòa, chị nói xem, cô ấy có phải bị yểm bùa không? Sao cứ dính vào gã đó là đầu óc lú lẫn cả lên như thế?"

Kỷ Hòa bật cười khổ, gõ chậm rãi:
"Không có đâu. Thuật yểm bùa không dễ gặp như vậy, người bình thường lại càng khó bị yểm. Chỉ là... bạn cô quá si mê, yêu đến mức mất lý trí. Cô ấy không có khả năng độc lập về mặt cảm xúc, không có người bám vào là không sống nổi."

"Đúng quá!" – Cô gái như tìm được tiếng nói chung. – "Vậy... có cách nào giúp cô ấy tỉnh ra không?"

Kỷ Hòa im lặng trong giây lát rồi trả lời dứt khoát:
"Không có."

Trước sự ngỡ ngàng của người kia, cô tiếp lời:
"Và tôi cũng khuyên cô đừng can thiệp quá sâu nữa. Khi cô cố gắng điều khiển lựa chọn của người khác, nghĩa là cô đang vướng vào nhân quả của họ. Kết quả không chỉ họ chịu, mà cô cũng bị ảnh hưởng theo. Như vậy là không tốt cho cả hai."

Giống như chuyện của Sầm Ninh vậy.

Kỷ Hòa đã từng nói với cô ấy rằng, nhất định một ngày nào đó sẽ hối hận. Nhưng Sầm Ninh có nghe hay không, cuối cùng vẫn là lựa chọn của cô ấy.

Cô gái bên kia màn hình không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi im.

Bên góc cửa sổ chat, dòng chữ "đối phương đang nhập..." cứ nhấp nháy hồi lâu, mãi mới hiện ra tin nhắn.

"Haiz... Đúng vậy. Tôi cảm thấy mình đã khuyên cô ấy không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng một người đã trưởng thành thì phải học cách tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Thực ra, tôi nói nhiều cũng chẳng ích gì. Người có thể cứu cô ấy... cuối cùng vẫn chỉ có chính cô ấy thôi."

Kỷ Hòa gật đầu, đáp: "Đúng vậy."

"Chị Kỷ Hòa, cảm ơn chị. Nói chuyện với chị xong, tôi thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Chỉ mong bạn tôi sớm tỉnh ngộ."

Kim đồng hồ trên tường đã chỉ đúng chín giờ tối.

Trong căn phòng làm việc yên tĩnh, Sở Dực ngẩng đầu khỏi màn hình vi tính, xoa xoa chiếc cổ đã đau mỏi vì ngồi quá lâu. Làm việc liên tục nhiều giờ khiến mắt và cổ anh nhức nhối.

Anh đứng dậy, rót cho mình một tách trà, rồi bước đến bên cửa sổ sát đất.

Bên ngoài, xe cộ qua lại như mắc cửi, ánh đèn pha hắt lên rực rỡ cả một vùng, khiến đêm tối cũng rực sáng như ban ngày.

Sở Dực nheo mắt, định quay trở lại bàn tiếp tục làm việc thì ánh mắt bỗng bị thu hút bởi một cảnh tượng kỳ lạ bên ngoài cửa sổ.

Anh thề là mình không hề có ý nhìn lung tung.

Nhưng khung cảnh kia... thực sự quá khác thường, khiến anh không thể không chú ý.

Từ cửa sổ một căn hộ cùng tầng ở tòa nhà đối diện, Sở Dực nhìn thấy một người đàn ông mạnh tay tát một người phụ nữ ngã xuống đất.

Cô gái ấy dáng người nhỏ nhắn, yếu ớt. Cú tát mạnh đến mức khiến cô lảo đảo rồi đổ sập xuống sàn.

Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng gượng dậy, run rẩy đứng lên.

Sở Dực cau mày. Anh nghĩ có lẽ đây chỉ là mâu thuẫn thường thấy giữa vợ chồng. Nhưng cãi nhau thì cũng phải biết tiết chế. Sao lại có thể ra tay đánh phụ nữ như thế?

Đàn ông mà như vậy... thật khiến người ta khinh thường!

Anh đắn đo một chút, định liên lạc với đồng nghiệp để can thiệp.

Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt anh dừng lại—rồi mở to hết cỡ.

Hình như người đàn ông kia đang giơ lên một vật gì đó...

Vì khoảng cách xa nên không nhìn rõ, nhưng có thể chắc chắn một điều—anh ta đang cầm thứ gì đó nặng tay, đánh liên tục vào đầu và cơ thể người phụ nữ.

Không còn do dự gì nữa.

Sở Dực lập tức khoác áo khoác, không kịp gọi điện báo cáo mà lao nhanh ra khỏi văn phòng.

Tòa nhà đối diện không thuộc cùng khu. Anh chạy như bay đến cổng bảo vệ, vừa thở hổn hển vừa nói gấp:

"Cho tôi vào ngay! Trong đó có người đang gặp nguy hiểm!"

Bảo vệ đang ngồi gác, thấy anh lao đến thì vội đứng dậy, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác: "Anh làm gì vậy? Không có sự đồng ý của chủ nhà thì chúng tôi không thể cho người ngoài vào."

Sở Dực gần như sắp nổi đóa: "Bên kia sắp có người chết đến nơi rồi! Nếu không vào ngay, e là không kịp mất!"

Bảo vệ vẫn kiên quyết giữ quy định. Phải đến khi Sở Dực trình đủ giấy tờ tùy thân, xác minh rõ ràng, ông ta mới miễn cưỡng mở cửa cho anh đi theo.

Hai người chạy như điên, dựa vào trí nhớ của Sở Dực để xác định căn hộ cần tìm. Cuối cùng, họ dừng lại trước cửa căn hộ ở tầng mười.

Bảo vệ gõ mạnh vào cửa: "Có ai trong đó không? Nếu không ai trả lời, chúng tôi sẽ phá cửa vào!"

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Hành lang yên lặng như tờ, lạnh lẽo đến rợn người.

Bảo vệ liếc nhìn Sở Dực: "Hay là phá cửa?"

Sở Dực nghiến chặt răng: "Tôi làm!"

Anh xắn tay áo, lùi về sau chuẩn bị đá tung cánh cửa.

Nhưng ngay lúc ấy—cạch một tiếng—tay nắm cửa được vặn mở từ bên trong.

Cánh cửa chầm chậm hé ra, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, không hề có chút biểu cảm.

Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, còn định trách móc vài câu: "Trời ạ, sao mãi không chịu mở cửa? Làm chúng tôi lo sốt vó!"

Nhưng giọng ông ta nhanh chóng tắt ngúm.

Trước mặt họ là một người đàn ông toàn thân bê bết máu, mặt mũi trắng bệch, tay chân run rẩy, môi mấp máy.

Giọng anh ta lạc hẳn đi:

"Tôi... tôi... tôi giết người rồi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK