Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, chú cúi thấp đầu, hít một hơi thật sâu rồi lại ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn.

"Xin cô… xin hãy giúp tôi tìm Tiểu Dung!"

Bình luận trong phòng livestream chững lại trong giây lát, rồi như vỡ òa.

"Trời đất, mất tích năm năm? Liệu… còn có thể tìm được không?"

"Năm năm không liên lạc với bố mẹ… Không lẽ có chuyện gì không ổn sao?"

"Tự nhiên tôi muốn gọi cho bố mẹ ghê… Đi gọi ngay đây!"

"Thảo nào ID của chú lại là 'Nhớ Tiểu Dung'… Hóa ra là vì nhớ con gái."

Chú Chung không nhìn thấy màn hình, không đọc được chữ, cũng chẳng biết trên phần bình luận đang viết gì.

Chú chỉ tiếp tục kể:

"Tôi và vợ đều không có tài cán gì, chỉ mong con gái có thể có tương lai sáng sủa hơn chúng tôi. Tiểu Dung cũng không làm chúng tôi thất vọng, con bé là đứa duy nhất trong thôn thi đậu đại học. Suốt bốn năm đại học, nó gần như không tiêu một đồng nào của gia đình, thậm chí đôi khi còn gửi tiền về cho chúng tôi."

Nhưng đến năm Tiểu Dung tốt nghiệp, con bé đột nhiên nhắn tin nói rằng nó sẽ đi làm ở nơi khác, có thể sẽ không liên lạc với chúng tôi trong một thời gian dài và dặn chúng tôi đừng lo lắng. Lúc đó, chúng tôi cũng không nghĩ nhiều. Tiểu Dung luôn có chủ kiến, không thích để người khác lo lắng cho mình, mà chúng tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con bé.

Nhưng đến khi nhận ra có điều gì đó không ổn, chúng tôi đã không thể liên lạc với Tiểu Dung nữa."

[Bình luận: "Chú... hai người cũng quá vô tâm rồi đó? Lúc đó sao không gọi điện cho Tiểu Dung?"]
["Loại chuyện này nên báo cảnh sát, tìm chủ kênh thì giúp được gì chứ?"]
["Hầy, chắc chắn là có chuyện rồi."]

Đôi mắt chú Chung đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Chú vội lau đi, vô tình nhìn thấy những dòng bình luận lướt qua màn hình.

Chú không biết đọc những chữ khác, nhưng ba chữ "báo cảnh sát" thì lại khắc sâu trong tâm trí. Từng nét chữ như đâm thẳng vào tim chú.

Đôi môi chú run run, giọng nói nghẹn ngào:

"Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng không tìm được con bé. Tôi và mẹ nó cũng từng nghĩ đến khả năng xấu nhất, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi cũng muốn biết con bé đang ở đâu. Dù có phải đưa con bé về... chỉ còn lại một nắm tro, chúng tôi cũng muốn đưa nó về nhà!"

["Tôi nhìn mà khóc luôn rồi, chủ kênh ơi, giúp chú ấy tìm Tiểu Dung đi!"]
["Muốn Tiểu Dung về nhà!"]
["Thật sự mong Tiểu Dung vẫn còn sống, nếu không, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... quá đau lòng."]

Kỷ Hòa nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của chú Chung, chậm rãi nói:

"Con gái chú vẫn còn sống."

Chú Chung sững sờ, lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng mãnh liệt.

"Thật sao?"

"Còn sống."

Chú lặp đi lặp lại câu nói ấy, như thể tự trấn an mình.

"Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..."

["Nhưng nếu còn sống, có khi nào tình trạng của cô ấy không tốt không?"]
["Tôi từng nghe chuyện có người bị lừa bán, đến khi được cứu thì đã phát điên. Có người vì muốn chạy trốn mà bị đánh đến gãy chân."]
["Chủ kênh đừng vòng vo nữa! Tiểu Dung đang ở đâu?"]

Chú Chung cố gắng ổn định cảm xúc, môi run rẩy hỏi:

"Cô Kỷ... cô biết con bé ở đâu sao?"

Kỷ Hòa nhẹ nhàng nói:

"Ra khỏi thôn của chú, đi về phía nam, đến thôn thứ tư, Tiểu Dung đang ở đó."

Chú Chung run lên, cả người cứng đờ.

Sau một lúc lâu, chú ấy gần như không thể tin được mà lắp bắp:

"Cô... cô nói là Tiểu Dung vẫn luôn ở gần nhà tôi?"

"Ừ."

Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ thương cảm.

Con gái họ ở ngay gần đây, nhưng họ lại hoàn toàn không hay biết.

Cô chưa từng làm cha mẹ, nhưng cũng hiểu được rằng chuyện này chẳng khác nào một loại tra tấn tinh thần với họ.

["Mỗi ngày Tiểu Dung đều nhìn về hướng nhà mình, chắc chắn cô ấy rất đau khổ!"]
["Tại sao lại gần như vậy mà cảnh sát vẫn không tìm thấy?"]
["Chắc chắn là bị lừa bán rồi! Nếu không, sao lại không dám liên lạc với bố mẹ?"]

Không kịp suy nghĩ thêm, chú Chung hoảng hốt lao ra ngoài.

Chú phải về nhà! Chú phải đi tìm con gái!

Nhưng ngay lúc đó, Kỷ Hòa lên tiếng ngăn chú lại:

"Chú cứ chạy qua đó như vậy thì không thể cứu được Tiểu Dung đâu."

Bình luận trong phòng livestream bắt đầu xôn xao.

"Có một số thôn làng cực kỳ bao che, tôi đã thấy cảnh sát đến tìm những người bị lừa bán mà còn bị dân làng cầm gậy đuổi đánh nữa đấy!"

"Vậy gọi cảnh sát cũng vô ích à? Thế làm sao cứu được Tiểu Dung đây?"

"Rốt cuộc cô có lương tâm không vậy, Kỷ Hòa? Lừa tiền người ta chưa đủ hay sao? Chú ấy đã đáng thương lắm rồi, vậy mà cô còn gieo hy vọng cho chú ấy. Nếu cuối cùng không tìm thấy, chú ấy sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa!"

Cách màn hình, chú Chung luống cuống nhìn Kỷ Hòa, giọng nói tràn đầy bất an.

"Cô Kỷ, vậy tôi nên làm gì bây giờ?"

Kỷ Hòa vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, cô khẽ liếc nhìn thời gian trên điện thoại rồi đáp:

"Đi báo cảnh sát, nhưng không phải ngay lúc này."

Chú Chung sững người. Bình luận cũng lập tức bùng nổ.

"Cô ấy đùa đấy à? Ai mà không biết báo cảnh sát?"

"Báo cảnh sát mà cũng phải canh giờ? Chủ kênh lại đang bịa chuyện nữa rồi."

"Không phải báo cảnh sát càng sớm càng tốt sao? Tại sao lại phải đợi đến ba giờ chiều? Nhỡ Tiểu Dung gặp chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"

"Tôi thấy chú ấy nên đi báo ngay thì hơn, đừng có nghe chủ kênh nói linh tinh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK