Dường như Diêm Thi đã cảm nhận được thái độ lưỡng lự của Đàm Tuyền qua sự im lặng kéo dài. Ông khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nói:
“Thôi được rồi, anh Đàm. Nếu anh có nỗi khổ riêng, tôi sẽ tự mình đi tố cáo. Tôi sẽ ở lại đây thêm một ngày nữa, ngày mai thu dọn hành lý rồi rời đi.”
Nói rồi, ông quay lưng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng quen thuộc ấy khuất dần, Đàm Tuyền lặng lẽ siết chặt tay, trong lòng cuộn trào một cảm giác bất an khó tả.
Sau khi trở về phòng, ông trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, rồi bước tới gõ cửa phòng của Từ Nguyệt.
“Sếp Từ, tôi… tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Khi cánh cửa vừa mở ra, ông không chần chừ mà kể lại toàn bộ câu chuyện giữa mình và Diêm Thi cho Từ Nguyệt nghe.
Nghe xong, gã Từ Nguyệt khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Chuyện này là thật à?”
“Tất nhiên là thật, sếp Từ. Tôi sao dám đem chuyện thế này ra để nói đùa với anh được…”
“Ha ha… Nếu là thật, vậy thì tên Diêm Thi này… không thể để sống được nữa rồi.”
Nụ cười của gã nham hiểm, ánh mắt tối sầm như thể đã nghĩ đến hàng loạt phương án tàn độc trong đầu. Từ Nguyệt kiếm được không ít tiền từ những phi vụ làm ăn phi pháp. Gã thừa hiểu, một khi sự thật bị phanh phui, thứ đang chờ đợi mình chính là vòng lao lý, thậm chí là cái chết.
Nếu Diêm Thi thật sự muốn tố cáo, thì ông ta… nhất định phải bị bịt miệng.
Gã ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc như dao chĩa thẳng về phía Đàm Tuyền:
“Tiểu Đàm, cậu và Diêm Thi vốn là bạn thân lâu năm. Quan hệ giữa hai người… còn tốt hơn cả giữa tôi với cậu. Vậy tại sao hôm nay cậu lại đến nói cho tôi biết chuyện này? Cậu thừa hiểu nói ra những lời này với tôi sẽ kéo theo hậu quả gì, đúng chứ?”
Khuôn mặt Đàm Tuyền chợt tái đi, ông cúi đầu, không thể thốt nên lời. Ông biết rõ vì sao mình lại làm vậy, và chắc chắn Từ Nguyệt cũng biết. Nhưng gã vẫn cố tình hỏi, chỉ để khiến ông bẽ mặt thêm mà thôi.
Nhìn thấy vẻ bối rối ấy, Từ Nguyệt phá lên cười khoái trá:
“Ha ha ha… Tiểu Đàm, năm xưa tôi từng giúp cậu một lần. Giờ đến lúc cậu báo đáp tôi rồi. Thế nào? Chỉ cần cậu giết Diêm Thi, tôi sẽ tin cậu là người trung thành với tôi. Tôi sẽ để cậu làm cánh tay phải đắc lực, địa vị và đãi ngộ tốt hơn hiện tại gấp trăm, gấp ngàn lần!”
Trán Đàm Tuyền túa mồ hôi lạnh. Văn phòng của Từ Nguyệt vẫn bật điều hòa như thường, vậy mà ông lại thấy nóng đến khó thở. Toàn thân ông như bị một ngọn lửa vô hình bao lấy, thiêu đốt từ trong ra ngoài.
Từ Nguyệt ngồi đối diện, ánh mắt lạnh tanh, vẫn chăm chú nhìn ông ta không chớp.
Trong đầu Đàm Tuyền lúc này không ngừng hiện lên những ký ức xưa cũ với Diêm Thi. Nhớ lại ngày xưa ông từng không biết cách tỏ tình với cô gái mình thích, Diêm Thi chỉ cười lớn rồi vỗ vai khuyên nhủ như một người anh. Khi ông thất tình, Diêm Thi từ tận thành phố khác lặn lội về, uống rượu cùng ông giải sầu. Có lần ông nghèo đến mức không đủ tiền ăn, vậy mà Diêm Thi – dù bản thân cũng chẳng khá hơn – vẫn vét hết số tiền còn lại mua một bát mì. Hai cậu thanh niên ngồi chen chúc trong quán ăn nóng bức, chia nhau bát mì ít ỏi mà tình nghĩa thì tràn đầy.
Đàm Tuyền chưa từng coi Diêm Thi là người dưng. Ông thật lòng quý mến và trân trọng người bạn ấy.
Nếu không, lúc có tiền ông cũng đâu nghĩ đến ai khác ngoài Diêm Thi đầu tiên?
Nhưng…
Nhưng vì sao mọi thứ lại thành ra như thế này?
Ông nhắm chặt hai mắt, đấu tranh dữ dội trong lòng. Đột nhiên, "rầm" một tiếng, ông quỳ sụp xuống sàn.
“Xin lỗi… xin lỗi sếp Từ! Tôi… tôi không thể làm được!”
Từ Nguyệt hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt:
“Vô dụng!”
Gã mở ngăn kéo, lấy ra một con dao bạc sáng loáng, ánh thép phản chiếu ánh đèn như một lời cảnh báo tàn nhẫn.
“Tôi đã cho cậu một cơ hội. Là tự cậu không biết nắm lấy.”
Hai mươi phút sau…
Từ Nguyệt quay trở lại, ném con dao xuống trước mặt Đàm Tuyền. “Keng” – tiếng dao chạm sàn sắc lạnh đến rợn người.
Đàm Tuyền trân trối nhìn con dao còn dính máu… đỏ thẫm. Ông biết… đó là máu của Diêm Thi.
Người anh em của ông.
Từ Nguyệt cúi xuống, khẽ cười:
“Không cần phải tự tay ra tay mới được gọi là hung thủ đâu, Tiểu Đàm. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Toàn thân Đàm Tuyền run lẩy bẩy.
Cảm giác lạnh buốt tràn lên từng ngón tay. Rõ ràng là giữa mùa hè, rõ ràng là trong phòng có điều hòa, vậy mà ông lại như rơi vào hầm băng. Lạnh đến mức ông muốn hét lên, muốn phát điên.
Từ Nguyệt đứng dậy, thản nhiên như thể vừa sai người dọn dẹp một món đồ hỏng:
“Được rồi, đi xử lý thi thể cậu ta đi. Nhớ đập nát mặt nó… rồi ném xác xuống sông Lạc Hoa.”
Từ Nguyệt từng dặn Đàm Tuyền phải đánh nát mặt thi thể để nếu sau này bị phát hiện thì cũng không ai nhận ra danh tính nạn nhân.
Nhưng khi đứng trước gương mặt của người từng là bạn thân thiết nhất của mình, Đàm Tuyền lại không thể ra tay.
Ông ném hòn đá trong tay sang một bên, rồi quỳ sụp xuống đất, bật khóc như một đứa trẻ.
Ông không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Tại sao ông và người anh em thân thiết nhất lại bước vào con đường không lối thoát như vậy?
Ông nhìn thi thể của Diêm Thi chậm rãi chìm xuống đáy sông, như thể đang tiễn đưa một phần ký ức của chính mình.
Xử lý xong tất cả, Đàm Tuyền trở về nhà.
Về đến nhà, ông ta lại hóa thân thành một người chồng dịu dàng, một trụ cột lặng lẽ gánh vác mọi gánh nặng cho gia đình.
Về lại thôn, ông ta vẫn là người được người dân kính nể, người “thành đạt” nhất vùng.
Thế nhưng, chỉ ông ta mới biết, mỗi khi đêm xuống, nằm trên giường nhắm mắt lại, hình ảnh đôi mắt trừng trừng đầy oán hận của Diêm Thi lại hiện lên rõ mồn một.
Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm không chớp, lời trách móc vang lên như xoáy vào lòng:
“Đàm Tuyền, chính cậu là người đã giết tôi.”
“Vì tiền, cậu đánh mất lương tri, quên cả đúng sai, không còn phân biệt thiện ác. Làm bạn với cậu, thật là sỉ nhục.”
Đàm Tuyền giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đẫm lưng áo.
Ông hiểu Diêm Thi nói không sai. Dù không trực tiếp ra tay giết người, nhưng nếu không có sự tiếp tay của ông, chuyện đó đã chẳng xảy ra. Vậy thì ông chẳng phải đồng phạm thì là gì?
Vì áy náy và sợ hãi, ông ta đã tìm đến một vị đại sư, bỏ ra số tiền lớn để xin một lá bùa trừ tà, dán lên tường như câu đối đỏ ngày Tết.
Ông sợ rằng sau khi chết, Diêm Thi sẽ hóa thành quỷ, quay lại đòi mạng.
Cả những người vô tội đã chết vì đeo phải khẩu trang kém chất lượng do chính ông buôn bán – những chiếc khẩu trang không hề có tác dụng bảo vệ như ông đã quảng cáo.
Ông ta có thể kiếm tiền, rất nhiều tiền. Nhưng lương tâm thì đã bị ông ném cho chó ăn từ lâu rồi.
…
“Chuyện là như vậy…” – Đàm Tuyền cúi đầu, giọng ông nghẹn ngào đầy xấu hổ.
Ông không dám nhìn vào mắt Diêm Lập. Vì ánh mắt cậu ấy quá giống Diêm Thi – người bạn thân đã chết dưới tay ông.
Diêm Lập còn chưa kịp lên tiếng thì vợ của Đàm Tuyền – một người phụ nữ quê mùa, bỗng hét lên đầy hoảng loạn:
“Gì cơ? Chồng ơi… sao lại…”
Bà quay đầu nhìn ngôi nhà của mình – căn biệt thự ba tầng duy nhất trong thôn Lạc Hoa, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Từng viên gạch, từng mái ngói bà từng hãnh diện, giờ đây hóa ra đều được xây nên từ máu và nước mắt của người khác.
Đàm Tuyền cười chua chát, nói nhỏ như đang tự độc thoại:
“Tôi biết sớm muộn gì mọi chuyện cũng bị lộ… nhưng không ngờ quả báo đến nhanh như vậy.”
Ông quay sang, giọng cầu khẩn:
“Diêm Thi à… tôi biết sai rồi… Tôi không chối cãi gì cả, nhưng xin cậu… xin cậu tha cho con trai tôi. Tiểu Hàn nó vô tội… Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng đụng đến thằng bé…”
Diêm Lập nhìn ông ta đầy ghê tởm:
“Ông đúng là loại người nhu nhược và hèn nhát.”
Đúng vậy. Chú hai – Diêm Thi – không phải do chính tay Đàm Tuyền giết.
Nhưng nếu năm đó ông ta không mật báo cho Từ Nguyệt, nếu ông ta lựa chọn đứng về phía Diêm Thi, đi báo cảnh sát, cùng bạn mình lật mặt kẻ ác, thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra.
Từ Nguyệt tạm thời thoát được vòng pháp luật khi ấy, nhưng lần này thì không dễ như vậy nữa.
Cảnh sát nhanh chóng xuất hiện và bắt giữ Đàm Tuyền.
Khi bị áp giải lên xe, ông vẫn cố vùng vẫy, gào đến khản cả giọng:
“Diêm Thi! Xin cậu đừng hại con tôi… Nó thật sự không biết gì cả…”
“Cầu xin mọi người… làm ơn… hãy cứu con tôi… Tôi chỉ có mình nó thôi…”
Ông ngoái đầu lại, dặn vợ mình trong tiếng nấc:
“Xuân Mai… nếu Tiểu Hàn sống sót… làm ơn, đến nhà tù báo tin cho anh biết…”
Người phụ nữ quê mùa ấy như hóa đá. Bà ngồi thụp xuống, hai tay liên tục lau nước mắt.
Bà đưa mắt nhìn Kỷ Hòa, rồi lại quay sang Diêm Lập, muốn nói gì đó nhưng không dám.
Bà từng nghĩ rằng trong thôn, kẻ xấu nhất là Vương Ma Tử.
Nhưng giờ đây, sự thật hiện ra tàn nhẫn hơn nhiều – hóa ra những người mà bà từng tin tưởng, còn độc ác hơn cả hắn.
Kỷ Hòa không nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng đứng dậy, giọng điềm tĩnh:
“Đi thôi. Đàm Tuyền đã bị bắt, nguyện vọng của chú hai cậu… chắc cậu cũng rõ rồi.”
Diêm Lập khẽ gật đầu: “Ừm.”
Cậu không phải thánh nhân.
Lý trí nói rằng Tiểu Hàn vô tội, là một đứa trẻ không đáng gánh tội thay cha.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình, cậu lại không muốn ra tay cứu nó.
Kỷ Hòa hiểu rõ suy nghĩ ấy.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Diêm Lập, không nói một lời, chỉ là một cái chạm như muốn an ủi – cũng là để nói rằng: "Cậu không đơn độc."