Ánh mắt của Điền Nhược Kỳ run rẩy. Cô ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, toàn thân lạnh toát như rơi xuống hầm băng. Không thể tin nổi, cô ta lắp bắp:
"Cô... cô..."
Đây chẳng phải là kiểu “câu cá chấp pháp” sao?
Một chiêu quá bẩn!
Kỷ Hòa không đáp. Cô chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Điền Nhược Kỳ bằng ánh mắt tĩnh lặng đến rợn người. Đôi mắt ấy sâu như đáy vực, tối như lốc xoáy giữa đêm giông, không hề gợn chút cảm xúc.
Toàn thân Điền Nhược Kỳ bắt đầu run lên từng đợt. Trong đầu cô ta hỗn loạn, chỉ còn một ý nghĩ lặp đi lặp lại: Bây giờ phải làm sao? Phải làm sao mới thoát được đây?
Ban đầu, nếu mấy tấm ảnh kia bị tung ra thì cùng lắm cũng chỉ bị đánh giá là có vấn đề đạo đức, ảnh hưởng danh tiếng một chút thôi. Nhưng hiện tại thì sao? Mọi chuyện đã vượt xa ngoài tầm kiểm soát.
Cô ta... có thể sẽ phải ngồi tù ư?
Không! Cô ta không thể chấp nhận chuyện đó! Nhất định không thể vào tù!
Chuyện này... nghiêm trọng đến mức phải đi tù thật sao? Với lại, chuyện đó đâu phải chỉ liên quan một mình cô ta. Đỗ Lỗi cũng có dính dáng. Tại sao bây giờ chỉ có mình cô ta gánh hậu quả? Không công bằng!
Liệu Đỗ Lỗi có ra tay cứu cô ta không? Không, chắc là không. Cô ta biết rõ giữa mình và anh ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Đỗ Lỗi sẽ không vì cô ta mà làm gì cả.
Không được. Tuyệt đối không thể để Kỷ Hòa báo cảnh sát!
Điền Nhược Kỳ luống cuống nhào tới, túm lấy vạt áo của Kỷ Hòa, giọng điệu khẩn thiết đầy tính toán:
"Cô Kỷ Hòa, cô cũng là người trong giới, hẳn cô hiểu tay săn ảnh đáng ghét tới mức nào. Tôi không có ý làm hại ai cả... chỉ là cậu ta ra giá quá cao, tôi thực sự không đủ tiền... Nếu trách thì nên trách cậu ta tham lam quá thôi!"
Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng điệu lạnh nhạt không chút dao động:
"Việc có cấu thành tội tống tiền hay không, không phải do chúng ta quyết định. Nhưng việc cô tự ý bắt giữ và hạn chế quyền tự do của người khác, thì là sai hoàn toàn."
"Nhưng là cậu ta ép tôi trước! Vừa gặp mặt đã đòi năm triệu, cô thấy có quá đáng không?"
"Cô Kỷ Hòa, chúng ta từng hợp tác với nhau bao nhiêu lần rồi. Cô có thể... nhắm mắt cho qua lần này không? Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi..."
Dù cô ta van xin ra sao, gương mặt Kỷ Hòa vẫn không đổi sắc, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Ánh mắt Điền Nhược Kỳ đỏ rực lên vì phẫn nộ. Cô ta nghiến răng, trong lòng gào thét:
Kỷ Hòa thật quá đáng! Tại sao lại phải chen vào? Chuyện này có liên quan gì đến cô ta đâu?
Tương lai rực rỡ vừa mới le lói một chút thì giờ coi như tiêu tan. Cho dù không phải ngồi tù, nhưng sau chuyện này, còn ai dám hợp tác với cô ta nữa?
Là Kỷ Hòa ép cô ta đến đường cùng. Vậy thì đừng trách cô ta liều mạng!
Điền Nhược Kỳ càng nghĩ càng điên tiết. Ánh mắt chợt liếc qua bàn và lập tức dừng lại nơi một con dao gọt hoa quả nhỏ.
Đúng rồi...
Nếu cô ta có thể cào rách mặt của Kỷ Hòa—người đã khiến mình mất tất cả—thì cho dù có bị kéo xuống, Kỷ Hòa cũng không thể tiếp tục làm người nổi tiếng được nữa.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Trong khoảnh khắc, ý nghĩ ấy bùng lên như ngọn lửa tàn độc, thiêu đốt lý trí của Điền Nhược Kỳ.
Ngay lúc ấy, Tiểu Nguyên từ trên cầu thang đi xuống. Vừa thấy Kỷ Hòa, cô ấy vui vẻ lên tiếng:
"Cô Kỷ Hòa..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô đã sững người.
Điền Nhược Kỳ đột nhiên chộp lấy con dao trên bàn và lao về phía Kỷ Hòa như kẻ mất trí!
Đồng tử của Tiểu Nguyên co rút lại.
"Cô Kỷ Hòa, cẩn thận!"
Sắc mặt Điền Nhược Kỳ lúc này méo mó, vặn vẹo vì phẫn nộ. Trong đầu cô ta chỉ còn một mục tiêu duy nhất:
Cào nát mặt cô ta! Phải cào nát mặt cô ta! Kéo cô ta xuống địa ngục cùng mình!
Nhưng... cô ta còn chưa kịp chạm vào người Kỷ Hòa thì đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói dữ dội.
“Choang!” — con dao rơi xuống sàn, vang lên một tiếng lạnh toát.
Cô ta chết sững.
Chuyện... chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Điền Nhược Kỳ ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn Kỷ Hòa.
Cô đứng đó, thản nhiên như thể tất cả đều nằm trong dự liệu. Đôi mắt của cô lạnh lẽo, cao cao tại thượng, nhìn cô ta không khác gì một thứ rác rưởi vô giá trị.
Thật buồn cười.
Ngay cả tổ chức sát thủ quốc tế khét tiếng như "Huyết Đao" còn không thể làm gì được Kỷ Hòa, vậy thì Điền Nhược Kỳ lấy đâu ra tư cách nghĩ rằng mình sẽ là ngoại lệ?
Kỷ Hòa hơi khom người, ngồi xổm xuống trước mặt Điền Nhược Kỳ, ánh mắt đầy bình thản mà lạnh lẽo. Cô nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm của đối phương lên, thở dài như tiếc nuối:
"Trông cô xinh đẹp như vậy, đáng lẽ có thể sống một cuộc đời tốt đẹp. Sao lại chọn con đường độc ác như thế này?"
Cô chậm rãi nói tiếp, giọng điệu có chút tiếc thương:
"Dao thì sắc thật đấy, nhưng không nên chĩa vào đồng loại, lại càng không nên giáng xuống người yếu thế hơn mình."
Điền Nhược Kỳ nghiến răng ken két, trong mắt toàn là căm hận. Cô ta hét lên:
"Kỷ Hòa! Đừng ở đây mà lên mặt thanh cao với tôi! Cô giỏi lắm thì đi mà đối đầu với Đỗ Lỗi ấy, đừng trút lên tôi!"
Kỷ Hòa chỉ mỉm cười nhạt:
"Cô yên tâm, Đỗ Lỗi sẽ không thoát được đâu."
Cô chẳng buồn đôi co thêm. Người như Điền Nhược Kỳ, có nói nhiều cũng không lay chuyển nổi. Một gương mặt đẹp như thế, nhưng tâm địa lại thối nát đến không còn thuốc chữa. Đáng tiếc thật...
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã có mặt và giải cứu em trai của Thiên Vấn khỏi tầng hầm ẩm thấp lạnh lẽo – nơi cậu bị giam giữ suốt một thời gian dài mà không thấy nổi ánh mặt trời. Đứng lại dưới bầu trời, cậu ngơ ngác như không biết mình đang ở đâu.
Khi nghe tin em trai được tìm thấy, Thiên Vấn lập tức chạy đến hiện trường. Sau khi cảm ơn Kỷ Hòa chân thành, cô lập tức quay sang em trai mình, giọng nghẹn lại vì không thể tin nổi:
"Năm triệu tệ? Em cần số tiền lớn như thế để làm gì chứ?"
Con số quá phi lý. Đến cả người ngoài như cô còn cảm thấy khó tin, huống chi là trong một gia đình bình thường, làm gì có cơ hội tiếp xúc với mấy triệu tệ?
Thiên Vấn nhíu mày, giọng nghiêm khắc:
"Em nói thật đi, em cần số tiền đó để làm gì?"
Em trai cô ban đầu cắn răng không nói. Nhưng khi Thiên Vấn sốt ruột đến mức suýt nữa giơ chân đá vào mông cậu, cậu mới chịu lí nhí thú nhận.
Thì ra, trước đây cậu ta nghiện game nặng, rồi bị lôi kéo vào cờ bạc trực tuyến. Ban đầu chỉ chơi vài chục, vài trăm tệ, nhưng càng chơi càng ham, càng đặt cược lớn. Vì cơ chế gian lận của trò chơi, cậu không hề nhận ra mình đang lao dốc, luôn tự tin có thể gỡ gạc ở ván sau, càng thua lại càng chơi, giống như bị quỷ ám.
Nợ nần ngày càng chồng chất. Đến mức cậu còn lén bán căn nhà bố mẹ mua cho để cưới vợ, chỉ để tiếp tục trò chơi chết người đó.
Thiên Vấn nghe xong mà toàn thân run rẩy, mặt tái mét. Cô không thể ngờ em trai mình lại gây ra chuyện tày đình như thế. Thậm chí cậu ta đã nợ đến mấy trăm triệu.
"Khó trách... Khó trách em lại phải làm cái nghề săn ảnh mờ ám kia..." – cô lẩm bẩm.
Tiểu Nguyên đứng bên cạnh cũng tức giận không chịu được, chỉ vào cậu ta nói:
"Trên mạng có biết bao nhiêu bài viết cảnh báo về cờ bạc và lừa đảo, anh học hành kiểu gì mà vẫn dính vào?! Cờ bạc online hủy cả đời người đấy!"
Em trai Thiên Vấn cúi đầu, lúng túng gãi đầu, giọng nghẹn ngào:
"Trước đây anh cũng biết chứ… Nhưng đã lún vào rồi thì không rút ra được nữa. Lý trí bảo dừng, nhưng anh không nghe nổi... Anh cứ nghĩ mình có thể thắng lại..."
Thiên Vấn thất vọng tột cùng, nhìn em trai, giọng lạnh dần đi:
"Bây giờ em nợ hơn bốn triệu, rồi em tính sao? Cứ tích mãi thì em định nợ đến mấy chục triệu à? Em tưởng có ai sẽ trả thay em chắc?"
Cô tưởng em trai mình vẫn đang sống bình thường, học hành nghiêm túc. Ai ngờ lại giấu cả nhà, gây ra hậu quả nghiêm trọng thế này. May mà còn phát hiện sớm.
Cô lạnh lùng tuyên bố:
"Đừng có mơ chuyện bố mẹ hay chị sẽ trả nợ thay. Chúng tôi chỉ cho em vay tạm thôi. Tự em phải chịu trách nhiệm và tìm cách trả số tiền đó."
Nói xong, Thiên Vấn quay mặt đi, lòng vẫn còn run. Nếu không phát hiện kịp thời, ai mà biết hậu quả sẽ còn khủng khiếp tới mức nào...
Thành phố S, Nhà hát Lớn.
Ngày mai sẽ diễn ra buổi lưu diễn đầu tiên của đoàn múa "Thiên thượng nhân gian". Cả đoàn đang rất tích cực chuẩn bị, ai nấy đều đầy khí thế và hy vọng.
Là vũ công chính, Ngô Mộng Nguyệt cũng tập luyện không ngừng nghỉ. Đến giờ tan làm rồi, vậy mà cô vẫn chưa rời đi.
Một vài đồng nghiệp đi ngang qua, thấy vậy liền bật cười trêu:
"Ê này, Tiểu Nguyệt, lại chăm chỉ thế nữa à?"
"Cậu đã tập rất tốt rồi đấy, nghỉ một chút cũng được mà. Buổi diễn ngày mai chắc chắn sẽ thành công thôi!"
"Đúng đó, cậu là vũ công chính giỏi nhất của tụi mình đấy!"