Mạc Gia Vệ vuốt cằm, giả vờ như đang chỉnh bộ râu không tồn tại, cười hề hề rồi nói:
"Chà chà, quả nhiên không hổ là cháu gái của Thường lão! Đúng là rạng danh Hiệp hội Đạo giáo chúng ta đấy."
Tống Nguyên đứng bên, mặt tái đi vì tức giận. Hắn ta nghiến chặt răng, vẻ mặt không giấu nổi sự thất bại. Mới chỉ nói xong một câu, liền bị phản bác đến nghẹn họng. Xấu hổ không để đâu cho hết.
"Hừ! Dù gì thì Thường Gia Ngôn cũng chỉ là một thằng vô dụng, chỉ biết núp sau lưng đàn bà!" – Tống Nguyên gằn giọng, cố gắng vớt vát danh dự – "Cũng giống hệt cái cách ông nội anh ta tỏ vẻ đau khổ để lấy lòng thiên hạ. Này Thường Toàn, nếu ông thật sự có gan thì ra mặt đối diện với mọi chuyện đi! Nếu ông không dám nói, thì để tôi nói thay ông!"
Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt đảo một vòng quanh khán phòng đang xôn xao.
"Có thể mọi người không biết, nhà họ Thường vốn là hậu duệ của hoàng tộc từ vương quốc cổ đại mang tên Stallen. Gia tộc họ sở hữu một chiếc hộp bảo vật truyền đời, bên trong không chỉ chứa đựng kho báu vô giá mà còn... chiếc đầu của Hoàng hậu cổ đại."
Tiếng xôn xao rộ lên trong khán phòng.
"Nhưng chiếc hộp đó không thể mở bằng bất cứ cách thông thường nào. Muốn mở được nó, cần phải dùng đúng... chiếc xương sườn thứ bảy của hậu duệ Hoàng hậu, như một chiếc chìa khóa máu lạnh."
Cả hội trường chết lặng.
"Tổng giá trị của chiếc hộp đó lên đến hàng chục triệu. Nhưng để có được nó, phải đánh đổi bằng mạng người. Chính vì thế, ông Thường Thâm – cha của Thường Toàn – đã giấu chiếc hộp trong mật thất của gia tộc, nơi chỉ có ông mới có thể vào."
Tống Nguyên hít sâu, giọng nói dồn nén đầy uất ức.
"Về sau, vì muốn tiện cho cháu gái là Thường Niệm dọn dẹp, ông ấy mới cấp quyền cho cô ấy vào gian phòng đó. Ngoài hai người ấy ra, không ai được bén mảng."
Hắn ta ngừng một nhịp, rồi nhìn thẳng vào Thường Toàn.
"Đến đây, chắc hẳn mọi người thắc mắc: Tôi là ai? Tại sao lại biết rõ bí mật của gia tộc nhà họ Thường đến vậy?"
Ánh mắt hắn chợt ánh lên một tia đau đớn.
"Bởi vì... Thường Niệm là bạn gái của tôi. Không, chính xác hơn – là vợ chưa cưới của tôi."
Lúc này, Thường Toàn, người vẫn nãy giờ im lặng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao:
"Cô ấy là vợ chưa cưới của anh ư? Vậy sao chúng tôi chưa từng nghe đến chuyện này?"
Tống Nguyên bình tĩnh đáp:
"Bởi vì khi đó tôi chỉ là một thằng nghèo kiết xác. Nếu Niệm Niệm đưa tôi về nhà, chắc chắn gia đình ông sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhau."
Giọng anh ta trầm xuống, mắt dần lạc vào miền ký ức xa xăm.
"Tôi đến thành phố S từ thành phố J – lần đầu tiên đến nơi phồn hoa như thế, lại chẳng có lấy chút kinh nghiệm nào. Tôi bị lừa sạch tiền, đến mức trong người chỉ còn đúng năm tệ, còn không đủ để mua một bát mì thịt bò."
"Và lúc ấy... tôi gặp Niệm Niệm."
"Chúng tôi là bạn học cấp hai, nhưng hồi ấy chẳng quen biết gì. Ấy vậy mà khi nhìn thấy tôi trong tình cảnh khốn cùng, cô ấy lại dang tay giúp đỡ – mời tôi ăn cơm, cho tôi mượn tiền, nói không cần trả ngay, khi nào có rồi hãy tính."
Tống Nguyên khẽ cười, như đang hồi tưởng lại ánh mắt hiền hòa và nụ cười tươi của cô gái ấy.
"Tôi không bao giờ quên được tấm lòng của cô ấy. Nhờ số tiền đó, tôi bắt đầu làm lại cuộc đời. Tôi tìm được việc tại một bệnh viện, làm nha sĩ, rồi sau này còn mở được phòng khám riêng."
Giọng anh trở nên nghẹn lại.
"Ngày khai trương phòng khám... tôi bận túi bụi. Đầu óc quay cuồng đến mức không kịp nghe rõ cuộc gọi cuối cùng từ cô ấy."
Giọng Tống Nguyên giờ đây khàn đi. Anh nhắm mắt lại, nhớ từng lời trong cuộc gọi ngắn ngủi ấy.
"Niệm Niệm ríu rít nói với tôi: 'A Nguyên ơi, hôm nay anh không cần đến đón em đâu nhé, em sẽ về sớm hơn.'
Tôi hỏi: 'Tại sao vậy?'
Cô ấy đáp: 'À, bác gọi cho em, bảo muốn vào mật thất nên nhờ em về mở cửa.'"
Tống Nguyên lặng thinh. Anh biết rõ về hộp bảo vật này
"Sao tự nhiên bác em lại muốn vào gian mật thất đó vậy? Với lại, nếu thật sự cần mở cửa, sao không nhờ ông nội em? Dù gì cũng tiện hơn."
Thường Niệm đáp bằng giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:
"Nhờ em hay ông nội cũng vậy thôi. Với lại trong gian mật thất còn nhiều báu vật khác nữa, em cũng không rõ bác muốn lấy cái gì, nên em đi cùng để tiện xem xét."
Cô hoàn toàn không mảy may nghi ngờ gì về ý định của Thường Toàn. Sinh ra và lớn lên trong gia tộc Thường danh giá, Thường Niệm tin tưởng vào lề lối nghiêm ngặt và sự chính trực của mỗi thành viên. Gia phong nhà họ Thường qua nhiều đời luôn lấy sự ngay thẳng, quang minh lỗi lạc làm đầu.
Thực ra, theo quy định, chỉ có ông nội và cô mới có quyền mở gian mật thất. Nhưng trên lý thuyết, các thành viên khác trong gia đình cũng có thể mở cửa nếu có lý do chính đáng.
Tống Nguyên chỉ "À" một tiếng rồi nói:
"Được rồi, vậy hôm nay em tự về nhé. Anh không đến đón em được. Phòng khám của anh khai trương hôm nay, chắc sẽ bận rộn lắm."
"Chúc mừng anh nhé, bác sĩ Tống." – Thường Niệm cười nói qua điện thoại, giọng đầy vui vẻ – "Từ hôm nay, anh đã có phòng khám riêng rồi."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tống Nguyên vẫn còn ngập trong cảm giác hân hoan. Một phòng khám của riêng mình – điều mà trước giờ anh luôn khao khát. Anh tin rằng, với nỗ lực của bản thân, anh có thể chứng minh cho gia tộc Thường thấy mình đủ khả năng mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho Thường Niệm.
Thế nhưng, từ ngày hôm đó… Thường Niệm không bao giờ xuất hiện nữa.
Tống Nguyên không thể tin được rằng cô ấy sẽ làm ra chuyện tày đình như vậy. Không bao giờ.
Anh thầm thề sẽ thay cô chứng minh tất cả. Anh tin chắc đây là âm mưu của Thường Toàn. Có lẽ ông ta thèm muốn chiếc hộp báu vật kia, nhưng khi bị Thường Niệm phát hiện thì đã ra tay sát hại cô. Còn đoạn video được tung ra kia, anh không rõ Thường Toàn đã dùng thủ đoạn gì để làm giả.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Thường Toàn cũng không xứng đáng ngồi ở cái ghế cao ngất đó – nơi mà ai cũng kính trọng. Trong khi Thường Niệm – người con gái đã từng cứu vớt cuộc đời anh – giờ lại phải vùi mình trong lòng đất lạnh, bị dư luận nguyền rủa.
Anh tự hỏi, Thường Toàn có bao giờ đau lòng cho cô ấy không?
Không, chắc chắn là không.
Nếu Thường Niệm từng cứu anh khỏi bóng tối cuộc đời, thì nay đến lượt anh phải cứu lấy cô.
Mang theo quyết tâm đó, Tống Nguyên như một con chuột chui rúc trong bóng tối, lặng lẽ theo dõi mọi nhất cử nhất động liên quan đến Thường Toàn. Chỉ cần là điều gì có thể khiến Thường Toàn chịu tổn thất, anh đều không ngần ngại thực hiện.
Những vụ án mạng mà anh gây ra… không chỉ là vì thù hận. Mà còn bởi vì… anh nhớ cô quá rồi.
Người đầu tiên anh giết là một nữ bệnh nhân đến phòng khám của anh.
Đôi mắt cô gái ấy – quá giống với đôi mắt của Thường Niệm. Khi cô mỉm cười, trái tim anh run rẩy như thể đang được gặp lại Thường Niệm – bằng xương bằng thịt, vẫn dịu dàng đứng trước mặt anh.
Anh muốn giữ lại đôi mắt ấy, đôi mắt gợi nhớ đến người con gái anh yêu. Anh đã nghĩ đến chuyện móc nó ra, giữ bên mình mãi mãi.
Anh biết suy nghĩ ấy là sai. Trong đầu anh vang lên một giọng nói, đầy lý trí:
"Mày điên rồi à, Tống Nguyên? Mày là bác sĩ! Đôi tay mày cầm dao mổ là để cứu người, không phải để giết!"
Nhưng ngay lập tức, một giọng nói khác, điên dại hơn, vọng lên từ trong lòng:
"Tôi không điên. Tôi chỉ yêu cô ấy quá thôi. Yêu mọi thứ thuộc về cô ấy. Tôi muốn nhìn thấy cô ấy thêm một lần nữa, dù chỉ là giả cũng được."
Và cứ thế, anh ta tiếp tục gây án.
Cắt, chặt, moi móc những bộ phận của nạn nhân. Ghép lại với nhau, tạo thành hình dáng mơ hồ giống Thường Niệm.
Anh đặt “cô ấy” trên chiếc giường sắt lạnh lẽo. Cẩn thận xếp những ngũ quan vào đúng vị trí. Nhìn qua… có chút giống.
Nhưng chỉ là "có chút".
Âm thanh trong đầu lại vang lên:
"Đó chỉ là đồ giả thôi. Thường Niệm đã chết rồi. Cô ấy không thể sống lại."
"Không thể nào! Tôi không chấp nhận!" – Tống Nguyên gào thét trong tâm tưởng.
Nhưng giọng nói kia vẫn không buông tha:
"Mày là bác sĩ, mày cứu được người khác nhưng không cứu nổi người con gái mày yêu. Mày học y để làm gì chứ? Đồ vô dụng!"
"Im đi! Câm miệng!" – Anh ta ôm đầu, ngã vật xuống đất, đầu đau như bị ngàn mũi kim châm.
Chính vì Thường Niệm, Tống Nguyên – một người từng không tin vào chuyện thần linh – lại bắt đầu dấn thân vào con đường huyền học. Anh đọc sách cổ, học bùa chú, tìm kiếm những truyền thuyết về sự tái sinh.
Nếu có cơ hội, dù có phải xuống tận âm ti địa ngục, anh cũng phải tìm cách khiến cô sống lại.
Chỉ tiếc… hy vọng ấy xa vời quá.