Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khoan đã, tôi còn một câu hỏi cuối cùng..." Hồn ma Hướng Tình lại lên tiếng, giọng nói lơ lửng giữa không gian: "Hai người đã giết Chúc Nam Nam như thế nào?"

"Chuyện này chắc đã quá rõ ràng rồi chứ?"

Đoan Mộc Di bình thản đáp: "Tôi giúp Cát Đại giết cô, thì Cát Đại cũng phải giúp tôi giết Chúc Nam Nam. Đêm đó, hơn mười hai giờ, tôi nói một câu khiến Chúc Nam Nam phải đến hồ Thiên Nga trong trường."

"Có thể cô sẽ thấy kỳ lạ, vì sao một câu nói thôi lại khiến cô ta đến đó vào giờ khuya như vậy? Nhưng Chúc Nam Nam nhất định sẽ đến... Vì tôi đã nói với cô ta, tôi có chứng cứ chứng minh cô ta đã tráo đổi danh sách trúng tuyển cao học."

"Chúc Nam Nam biết rõ thành công của mình là kết quả từ việc giẫm lên thất bại của tôi. Cô ta chột dạ. Nghe tôi nói vậy liền lập tức xuất hiện. Nhưng tôi không đến. Tôi là người tình nghi lớn nhất, phải có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường. Thế nên, tôi bảo Cát Đại đến gặp cô ta... Chính Cát Đại là người đã đẩy cô ta xuống nước."

Hồn ma Hướng Tình cười nhẹ, giọng điệu mỉa mai: "Gan của Cát Đại chẳng khác gì thỏ đế, cô ta mà dám giết người sao?"

"Không phải dám, mà là không còn lựa chọn nào khác." Ánh mắt Đoan Mộc Di bỗng trở nên sắc bén. "Nếu Cát Đại không ra tay, tôi sẽ khai ra chuyện cả hai từng ép chết cô. Chúng tôi đã cùng đứng trên một con thuyền từ rất lâu rồi."

"Tôi đã nói rồi, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cô ta không dám phản bội tôi, tôi cũng không dám phản bội cô ta. Giữa chúng tôi là một mối ràng buộc im lặng, cũng là một sự tin tưởng kỳ quái."

Ngay lúc ấy, xung quanh đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay giòn giã.

"Một bài độc thoại rất hay. Chỉ tiếc là, chẳng phải bây giờ cô đã phản bội cô ta rồi sao?"

Đoan Mộc Di sững người. Dưới ánh đèn vừa bật sáng bất ngờ, cô ta nhìn thấy Yến Lâm và Kỷ Hòa đang đứng ngay trước mặt.

Không có máu, không có hồ nước, chỉ là sân trường yên bình với những tiếng trò chuyện và cười đùa của sinh viên nữ. Còn chưa tới giờ tắt đèn.

Kỷ Hòa thong thả vỗ tay, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta.

Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên. Đoan Mộc Di như chợt hiểu ra điều gì đó. "Toàn bộ chuyện vừa rồi..."

"Đúng vậy," Yến Lâm cười khẽ, vén mái tóc nâu ra sau tai, giọng nói vừa mê hoặc vừa kiêu ngạo. "Tất cả đều là ảo giác do thôi miên tạo ra. Cô chắc cũng cảm nhận được, chúng tôi không phải người bình thường... Muốn khiến cô sinh ra ảo giác chẳng có gì khó."

Sắc mặt Đoan Mộc Di lập tức tái nhợt.

"Vừa rồi... không phải Hướng Tình đang nói chuyện với tôi sao?"

"Đương nhiên không phải," Yến Lâm đáp. Cô ta giơ tay lên, giữa các ngón tay thon dài là một chiếc bút ghi âm đang xoay tròn. "Là tôi đấy. Và chúng tôi đã ghi âm toàn bộ lời thú tội của cô rồi. Giờ muốn đổi ý cũng không kịp đâu."

Đó chính là kế hoạch của Kỷ Hòa. Không có bằng chứng thì lời nói chẳng thể buộc tội. Thế nên, họ tạo ra bằng chứng.

"Không... Hai người..." Đoan Mộc Di gần như phát điên.

Cô ta không thể ngờ, bản thân đã giấu kín mọi thứ kỹ đến thế, cuối cùng lại bị một màn thôi miên đánh gục. Hướng Tình thật sự chưa từng xuất hiện!

Chết tiệt! Chết tiệt! Cô ta bị lừa rồi!

Lúc này, cô ta mới nhớ lại lời "Hướng Tình" từng nói: "Linh thức bị nhiễm oán khí sẽ dần quên đi bản thân, không nhớ nổi chuyện đã xảy ra trước khi chết."

Thì ra lý do không nhớ... chỉ vì không phải là Hướng Tình. Đơn giản là như thế.

Đoan Mộc Di dần trấn tĩnh, nhưng khi nghĩ lại toàn bộ chuyện vừa rồi, cô ta chỉ thấy mình như một kẻ ngu ngốc.

Kỷ Hòa lên tiếng, giọng bình thản nhưng đầy áp lực: "Tôi xin cắt ngang một chút nhé, Đoan Mộc Di. Đến nước này rồi, cô vẫn không định nói thật sao?"

Cô ấy nhìn thẳng vào Đoan Mộc Di: "Tôi hỏi lần cuối. Hướng Tình thật sự vì sợ quá mà vô tình rơi xuống nước à?"

Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Di vụt tắt.

"Chính cô là người đẩy cô ấy xuống, đúng không? Cô biết Cát Đại nhát gan, nếu không đến mức sống còn, cô ta sẽ không giết người. Thậm chí có thể quay sang hợp tác với Hướng Tình để chống lại cô. Cho nên, cô phải ra tay giết Hướng Tình trước, ép Cát Đại không còn đường lui, để cô ta thực sự trở thành người của cô."

Đoan Mộc Di mím chặt môi. Một lát sau, cô ta bật cười.

"Ha... ha ha ha..."

Tiếng cười lúc đầu nhỏ nhẹ, dần dần trở nên lớn hơn, như thể cười đến mức rơi cả nước mắt. Cô ta ôm bụng, ngửa đầu cười đầy cay đắng.

"Tôi cứ tưởng mình rất thông minh... Không ngờ vẫn không thoát khỏi tay cô. Cô là Kỷ Hòa đúng không? Danh tiếng quả không hề nói quá... Gặp phải cô, coi như tôi xui xẻo."

Nhưng rồi cô ta cười lạnh, nói tiếp: "Tôi không hối hận. Tôi không hối hận vì đã giết Chúc Nam Nam. Tôi chỉ tiếc là không tự tay kết liễu được con khốn đó. Cô ta thích cướp đồ của tôi, vậy thì phải trả giá."

Sau đó, cảnh sát tiến vào và áp giải Đoan Mộc Di đi.

Không lâu sau, Cát Đại cũng bị bắt. Tóc tai rối bù, ánh mắt mỏi mệt, cô ấy dường như đã buông xuôi tất cả.

"Cuối cùng cũng đến ngày này... Từ sau khi giết Chúc Nam Nam, tôi chưa từng có một đêm yên giấc. Ngay cả trong mơ cũng thấy khuôn mặt trắng bệch, sưng phù vì ngâm nước của cô ta... lúc nào cũng dõi theo tôi."

Cô ấy nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên trong một nụ cười nhẹ nhõm.

"Bây giờ... rốt cuộc tôi cũng có thể ngủ ngon rồi."

Đúng là một cô gái đáng thương.

Cô ấy vốn không phải hạng người tàn ác, quyết tâm ra tay giết người. Tất cả chỉ vì bị Đoan Mộc Di lợi dụng, trở thành con dao trong tay người khác, từng bước bị đẩy đến bờ vực không thể quay đầu.

Cát Đại tha thiết nhìn Kỷ Hòa và Yến Lâm, giọng run rẩy:
"Hai chị… Em biết tội mình nặng, không thể chối cãi, cũng không dám cầu xin được tha thứ. Em chỉ có một thỉnh cầu cuối cùng… xin hai chị đừng để Chu Hàm biết chuyện này, được không?"

Cô ấy vẫn hy vọng, trong lòng Chu Hàm, mình mãi mãi là cô gái xinh đẹp, kiêu hãnh, có tiền, có quyền, tự do, sáng rỡ. Một người luôn tỏa sáng giữa đám đông, được ngưỡng mộ, được yêu quý.

Yến Lâm không đành lòng nhìn tiếp, lặng lẽ quay đầu đi, buông một tiếng thở dài nặng nề.

Kỷ Hòa cũng thấy áy náy. Cô chần chừ một lúc rồi khẽ nói:
"Thật ra... Chu Hàm đã biết chuyện nhà em phá sản rồi."

Cát Đại ngẩng phắt đầu lên, giọng nghẹn lại:
"Sao lại như thế được...?"

"Em nghĩ Hướng Tinh sẽ giữ kín chuyện này sao?" Kỷ Hòa nhìn cô bằng ánh mắt vừa thương hại vừa giận dữ.

Nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt Cát Đại. Cô nghẹn ngào:
"Thật đáng ghê tởm… Cô ta quá đáng thật sự! Em nghe lời cô ta, cô ta nói gì em cũng tin, cũng làm theo, vậy mà cuối cùng..."

"Em gái à..." – Kỷ Hòa ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt Cát Đại – "Em không nhận ra sao? Chu Hàm vẫn đối xử với em như trước, chưa từng thay đổi."

"Người thật sự yêu em, sẽ không bị tiền bạc làm mờ mắt. Dù em có gì hay trắng tay, tình cảm người ấy dành cho em vẫn như xưa."

Cát Đại lặng đi, rồi như vỡ òa trong tiếng nức nở, bật khóc lớn hơn.

Đã không còn kịp nữa rồi...

Giá như ngày đó cô không bị lòng tham và oán hận che mờ lý trí, thì bây giờ đã khác. Giá như...

Cô thật sự rất hối hận. Nhưng trên đời này không có thuốc chữa cho sự hối tiếc. Đã làm sai, nhất định phải trả giá.

Sau khi mọi việc kết thúc, để tỏ lòng biết ơn, Yến Lâm chủ động mời Kỷ Hòa đi ăn một bữa thịnh soạn.

Trên đường, cô ta còn nghiêm túc phân bua:
"Bữa này tôi mời bằng tiền túi nhé, không phải tiền công ty đâu."

Kỷ Hòa im lặng không đáp.

Yến Lâm lại kể tiếp:
"Này, tôi kể cô nghe chuyện này, mấy hôm trước đồng nghiệp tôi rỉ tai một vụ cực kỳ thú vị. Có một tên mặc đồ đen đột nhập vào cửa hàng đồ hiệu. Đoán xem hắn muốn gì?"

Kỷ Hòa hỏi:
"Tiền?"

"Không! Không lấy tiền, cũng không lấy món đồ nào có giá trị lớn cả. Hắn chỉ muốn lấy thông tin của một người từng mua hàng, rồi lẻn vào nhà người ta để trộm... một chiếc khuy măng sét!"

Yến Lâm nói tới đây thì dừng lại một chút rồi lắc đầu:
"Nói trộm thì cũng không đúng. Hắn để lại một ít tiền, giống như là mua lại món đồ bằng cách ép buộc. Thế này chẳng giống cướp của, mà giống kiểu đàm phán một chiều ấy."

"Vụ cướp gì kỳ cục vậy? Cùng lắm thì người bị hại chỉ bị dọa cho sợ một trận chứ có mất mát gì lớn đâu."

Vừa nghe đến "khuy măng sét", mắt Kỷ Hòa chợt tối sầm lại. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó.

Hôm đó, sau khi ăn tối với Sở Dật, cô bất ngờ bị người của "Huyết Đao" truy sát. Trong cuộc đụng độ, cô đã nhặt được một chiếc khuy măng sét màu vàng bị đối thủ đánh rơi...

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Cô vội hỏi:
"Chỗ cô có trích xuất được video giám sát của cửa hàng đó không? Cho tôi xem một chút."

"Để tôi hỏi đồng nghiệp đã gửi clip cho tôi nhé." – Yến Lâm vội lướt điện thoại, ngón tay gõ lách cách trên màn hình. Chẳng bao lâu sau, cô đưa điện thoại cho Kỷ Hòa:
"Đây, cô xem thử đi."

Trên màn hình hiện lên hình ảnh nhân viên cửa hàng sợ hãi đến run rẩy, ngồi co rúm trên sàn. Đối diện là một người mặc toàn đồ đen từ đầu tới chân. Nhìn thoáng qua là đàn ông, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ nhận ra đó là một người phụ nữ, chỉ là cố tình cải trang thành nam giới.

Vừa thấy gương mặt đó, Kỷ Hòa lập tức nhận ra – chính là người phụ nữ đã đánh nhau với cô hôm trước. Cô còn nhớ rõ mình đã nhặt được chiếc khuy măng sét mà người này đánh rơi trong lúc giao đấu.

Không ngờ vì một món đồ nhỏ bé như vậy, cô ta lại dám liều lĩnh đột nhập, giả dạng để "cướp" lại thứ đó.

Trả lại điện thoại cho Yến Lâm, Kỷ Hòa chỉ nói ngắn gọn:
"Đó là một người phụ nữ. Tôi từng đụng độ với cô ta. Cô ta là người của Huyết Đao."

Sắc mặt Yến Lâm lập tức thay đổi. Nghe đến cái tên này, cô ta đã đủ hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Cô ta thế nào?"

"Rất mạnh." – Kỷ Hòa đáp gọn, ánh mắt lạnh như băng – "Là một cao thủ thực sự."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK