Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy nghĩ bật ra trong đầu khiến cả người Diệp Chi Tinh run rẩy. Một nỗi sợ hãi tột độ dâng trào trong lòng cậu.

Không thể nào! Bà Tân Quả… chắc chắn bà ta là một con quái vật! Chính bà ta đã biến anh trai cậu thành một con rối!

Sắc mặt Diệp Chi Tinh tái mét, cơn phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực. Cậu không kìm được mà hét lớn:

"Mọi người đừng có mù quáng tin vào cái gọi là trường sinh nữa! Đó chỉ là một trò lừa đảo mà thôi!"

Cậu đứng bật dậy với tốc độ nhanh đến mức Kỷ Hòa cũng không kịp kéo lại.

Cả nhà hàng vốn đang nhộn nhịp chợt im lặng trong giây lát, rồi ngay sau đó, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu.

Diệp Chi Tinh không chút do dự, tiếp tục nói với giọng đầy kích động:

"Mọi người nghe tôi nói! Anh trai tôi—Diệp Chi Dương—từng được bà Tân Quả chọn để trao cho sự bất tử! Nghe có vẻ may mắn đúng không? Nhưng sau khi được chọn, anh ấy đã biến mất! Và rồi tôi phát hiện ra một con rối trên sân khấu có gương mặt giống hệt anh ấy!"

Cậu quét ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, giọng nói dõng dạc hơn:

"Chẳng lẽ đây là sự trường sinh mà mọi người theo đuổi sao? Chỉ cần trở thành một con rối là có thể sống mãi mãi ư?"

Những lời của Diệp Chi Tinh như một cơn sóng mạnh mẽ cuốn vào tâm trí đám đông. Họ bắt đầu xì xào, thì thầm với nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Sợ rằng mọi người vẫn chưa tin, cậu vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở thư viện ảnh rồi giơ lên trước mặt họ:

"Tôi không nói dối! Đây, mọi người nhìn đi! Đây là ảnh chụp chung của tôi và anh trai!"

Cả nhà hàng rơi vào một trận xôn xao hỗn loạn. Những tiếng bàn tán ngày càng lớn hơn, xen lẫn sự hoang mang và sợ hãi.

Diệp Chi Tinh cảm nhận được dòng máu nóng đang sôi trào trong người. Cậu biết, đây chính là cơ hội! Chỉ cần có thêm nhiều người nhận ra sự thật, nhất định bọn họ có thể vạch trần những lời dối trá của bà Tân Quả!

Nhưng đúng vào lúc này—

Nhà hàng bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Không ai nói gì nữa.

Không gian như bị đóng băng.

Một luồng khí lạnh lẽo quét qua, khiến sống lưng Diệp Chi Tinh bất giác cứng lại.

Cậu vẫn chưa nhận ra điều bất thường, vẫn còn đang tiếp tục nói về sự kinh khủng của bà Tân Quả thì—

"Cậu dựa vào đâu mà nói anh trai cậu bị tôi biến thành con rối?"

Một giọng nói trầm thấp, quái dị vang lên ngay phía sau cậu.

Diệp Chi Tinh cứng đờ cả người. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu chậm rãi quay đầu lại, và—

"!!"

Suýt chút nữa cậu đã ngã quỵ xuống đất.

Ngay trước mắt cậu, không biết từ lúc nào, bà Tân Quả đã xuất hiện.

Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt bà ta càng trở nên kỳ quái và đáng sợ. Đôi mắt đục ngầu xoay chậm trong hốc mắt, làn da tái nhợt căng ra với một nụ cười méo mó, đầy quỷ dị. Nhìn bà ta lúc này chẳng khác gì một bóng ma vừa bò lên từ địa ngục.

Một cảm giác sợ hãi vô thức tràn qua người Diệp Chi Tinh. Nhưng cậu lập tức cố gắng trấn tĩnh lại, nắm chặt tay, lớn giọng chất vấn:

"Nếu không phải bà thì anh trai tôi đâu mất rồi? Chẳng lẽ có thể có sự trùng hợp như vậy sao? Anh ấy biến mất, rồi ngay sau đó trên sân khấu của bà lại xuất hiện một con rối y hệt anh ấy!"

Nhưng trái với kỳ vọng của Diệp Chi Tinh, bà Tân Quả không hề tỏ ra hoảng hốt hay nao núng trước sự cáo buộc của cậu. Ngược lại, bà ta chỉ cười, một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.

"Cậu muốn tìm anh trai cậu à?"

"Đúng! Nhưng chẳng phải anh ấy đã bị bà biến thành con rối rồi sao?"

Bà Tân Quả không trả lời ngay.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói khác vang lên.

Một giọng nói mà khi lọt vào tai Diệp Chi Tinh, cậu cảm giác như vừa bị sét đánh ngang đầu.

Cậu đờ người. Đầu óc trống rỗng.

Giọng nói này…

Không thể nào!

Trong khi cậu còn đang sững sờ, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong đám đông.

Người đó đi về phía cậu.

Rồi dừng lại, đứng ngay trước mặt cậu.

Diệp Chi Tinh mở to mắt, cả người như bị đóng băng tại chỗ.

Trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt.

Người trước mặt cậu—

Chính là Diệp Chi Dương.

"Em..."

Cậu lắp bắp, không nói được thành câu.

Là anh ấy. Là anh trai cậu.

Không phải con rối, mà là Diệp Chi Dương bằng xương bằng thịt, đang đứng ngay trước mặt cậu.

Sao có thể như vậy được?!

Cả thế giới của Diệp Chi Tinh như đảo lộn.

Cậu và Kỷ Hòa đã vượt qua cả ngàn dặm, đã nghi ngờ, đã tìm kiếm, đã tin rằng nhà hát Robin Seth là một mê cung đầy bí ẩn. Cậu đã nghĩ rằng chỉ cần đi đến cùng thì sẽ tìm ra chân tướng.

Nhưng giờ đây, vào khoảnh khắc tưởng như đã chạm tay vào sự thật… thì chính sự thật lại đột nhiên bước ra trước mặt cậu.

Nhẹ nhàng, đơn giản.

Như thể cậu đã nghĩ quá nhiều.

Khuôn mặt của Diệp Chi Dương lờ mờ dưới ánh đèn sân khấu, trông vô hồn, lạnh lẽo. Không còn chút gì của người anh trai hoạt bát, tươi sáng trong ký ức của Diệp Chi Tinh.

Diệp Chi Dương chậm rãi tiến về phía cậu vài bước. Giọng anh ta vang lên, u ám và cứng nhắc:

"Chi Tinh à, em thật sự chẳng biết điều chút nào."

Diệp Chi Tinh sững người. Giọng nói ấy... không có chút cảm xúc nào, cũng không hề có sự lên xuống tự nhiên. Động tác của anh trai cũng trở nên cứng nhắc, không linh hoạt như trước. Nếu phải hình dung thì—

Rõ ràng người trước mặt là anh ấy, nhưng lại giống hệt một con rối gỗ.

Ánh mắt Diệp Chi Tinh quét khắp người Diệp Chi Dương, giọng nói đầy nghi hoặc và lo lắng:

"Nếu anh thật sự không sao, vậy tại sao lâu như vậy rồi mà anh không hề liên lạc với chúng em? Anh có biết bọn em đã lo lắng đến mức nào không? Em đã nghĩ rằng anh gặp chuyện rồi..."

Diệp Chi Dương nghiêng đầu, nở một nụ cười kỳ lạ:

"Có cần thiết không? Anh ở đây rất vui vẻ, điều đó chưa đủ hay sao?"

Diệp Chi Tinh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh.

Có gì đó không đúng. Người trước mặt cậu, dù mang gương mặt anh trai cậu, nhưng lại khiến cậu cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.

Là khuôn mặt ấy, không sai. Nhưng—

Có một cảm giác kỳ lạ đến mức rời rạc.

Điều này... mới thực sự đáng sợ.

Thà rằng người đang đứng trước mặt cậu không mang khuôn mặt của Diệp Chi Dương còn hơn.

Cậu không biết phải làm gì. Trong lúc hoang mang, cậu theo bản năng nhìn về phía Kỷ Hòa, hy vọng có thể nhận được một lời gợi ý, một sự giúp đỡ.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của bà Tân Quả vang lên, gay gắt và đầy uy quyền:

"Thưa cậu, cậu đã nói năng càn rỡ và vi phạm nghiêm trọng quy tắc của nhà hát kịch Robin Seth. Xin cậu hãy quay trở lại phòng để nghỉ ngơi. Trước khi công bố danh sách những người trường sinh cuối cùng, nếu không có sự cho phép, cậu không được phép rời khỏi phòng nửa bước."

Diệp Chi Tinh: "???"

Cái gì cơ?!

Cậu mua vé để xem kịch, là một khán giả bình thường. Tại sao bây giờ lại bị giam lỏng?

Không biết từ lúc nào, xung quanh cậu đã xuất hiện mấy người phục vụ mặc áo đuôi tôm. Tất cả đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy đe dọa.

Rõ ràng chỉ cần cậu dám phản kháng, bọn họ sẽ ngay lập tức dùng vũ lực.

Diệp Chi Tinh: "!!"

Vãi đạn, đây là cái thể loại gì vậy chứ?!

Nhà hát kịch Robin Seth đúng là nơi vô lý nhất cậu từng đặt chân đến!

Bỗng nhiên, cậu thấy nhớ Trung Quốc đến lạ.

Chuyện không khoa học như thế này... làm sao có thể xảy ra ở Trung Quốc được?

Diệp Chi Tinh còn định vùng vẫy thì bắt gặp ánh mắt Kỷ Hòa từ xa. Kỷ Hòa khẽ lắc đầu với cậu, ra hiệu bảo cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn thấy Kỷ Hòa, sự căng thẳng trong lòng Diệp Chi Tinh dịu xuống đôi chút.

Không sao cả.

Còn có đại sư Kỷ ở đây.

Chắc chắn đại sư Kỷ có cách giúp cậu.

Diệp Chi Tinh bị "mời" về phòng theo đúng nghĩa đen.

Chỉ nghĩ đến việc phải ở lại hai ngày trong căn phòng quái dị đầy những chiếc gương kia là cậu đã thấy khó chịu vô cùng.

May mà hôm qua, cậu đã dùng quần áo che phủ hết mấy tấm gương lại. Bây giờ, cái không khí kỳ quái đã vơi đi phần nào.

Cậu ngồi trên giường, mặt ủ mày chau, cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Cầm điện thoại lên, cậu nhanh chóng gõ tin nhắn gửi cho Kỷ Hòa:

"Đại sư Kỷ, cứu tôi với! Tôi thực sự bị nhốt ở đây hai ngày sao?"

Nhưng quan trọng hơn—

"Người kia... thật ra anh ta không phải là anh trai tôi, đúng không?"

Tuy người đó mang khuôn mặt giống hệt Diệp Chi Dương, nhưng bằng một cách nào đó, cậu vẫn cảm nhận được... người đó không phải là anh trai cậu.

Kỷ Hòa trả lời rất nhanh, chỉ vỏn vẹn hai chữ:

"Không phải."

Câu trả lời nằm trong dự đoán của Diệp Chi Tinh.

Nhưng khi thực sự đọc được nó, cả người cậu vẫn không khỏi rợn tóc gáy.

Nếu người đó không phải là Diệp Chi Dương—

Vậy tại sao lại có một người giống anh trai cậu như đúc?

Nghĩ đến đây, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cậu.

Vậy... anh trai thật sự của cậu đã đi đâu?

Lẽ nào, anh ấy thực sự đã biến thành một con rối gỗ sống động trên sân  khấu rồi sao?

Nếu con rối kia thực sự là anh trai cậu—

Vậy... anh ấy còn được tính là con người nữa không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK