Kiều Lê đứng im, từng lời của Kỷ Hòa vẫn còn văng vẳng trong đầu cô. Có hai khả năng: hoặc là con ma nữ này bị mù bẩm sinh, hoặc là bị người khác hại đến mức mù lòa. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô ta cũng đã mất đi đôi mắt mãi mãi.
Vừa nghe đến đây, trong đầu Kiều Lê lập tức hiện lên hình ảnh ma nữ mà cô từng gặp ở bãi đỗ xe—đôi mắt trống rỗng, tối đen như vực sâu không đáy, giống như bị ai đó dùng móng tay tàn nhẫn móc ra.
Kỷ Hòa nhẹ nhàng đưa tay lên, đầu ngón tay lóe lên một luồng sáng màu vàng rực rỡ. Trong tình huống không có bất kỳ sự trợ lực nào từ bên ngoài, cô vẫn có thể vẽ nên một bức phù văn bằng linh lực ngay giữa không trung.
Nếu là lúc vừa đến thế giới này, chắc chắn cô không làm được điều đó. Nhưng sau bao nhiêu lần xem bói giúp người, tích lũy công đức, tu vi của cô đã dần khôi phục. Ở kiếp trước, những người đạt đến cảnh giới cao thâm thậm chí chỉ cần suy nghĩ là có thể thi triển thần thông.
Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, nhiệt độ hạ thấp hơn mười độ.
Một luồng khí âm u quét qua, Kiều Lê trợn mắt nhìn con ma nữ kia một lần nữa hiện ra trước mặt. Không hề sai, cô ta thực sự đã bị mù.
Con ma nữ lơ lửng giữa không trung, thẫn thờ bay qua bay lại một lúc lâu, rồi như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên xoay người lao thẳng về phía Kiều Lê.
Giọng nói của cô ta trầm xuống, sắc lạnh đến mức khiến người nghe sởn gai ốc.
“Hay thật nhỉ… Còn biết nhờ đạo sĩ đối phó tôi nữa cơ đấy.”
Từng chữ từng chữ cất lên như nhấn chìm cả căn phòng vào bóng tối.
“Cô tưởng rằng làm vậy thì tôi sẽ không thể giết cô sao? Ân Vân, một con đàn bà đê tiện như cô, đừng mong thoát khỏi tay tôi! Tôi thà ôm cô chết cùng!”
Vừa dứt lời, ma nữ lập tức lao đến. Mười ngón tay sắc bén như móng vuốt, nhắm thẳng vào tim Kiều Lê.
Cô đứng sững người, hơi thở nghẹn lại. Cảm giác chết chóc ập đến như lưỡi dao kề sát cổ.
Nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng vàng chói mắt vụt qua, đánh bật ma nữ văng ra xa.
Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa vang lên, uy nghiêm như chuông lớn giữa đêm sâu:
“Bình tĩnh lại đi! Đừng để người khác lợi dụng mà không hề hay biết! Cô ấy không phải người cô muốn tìm.”
Ma nữ sững người.
“Cái gì?” Giọng cô ta run rẩy, tràn đầy nghi hoặc. Cô ta nghiêng đầu, hốc mắt trống rỗng hướng về phía Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa chậm rãi nói tiếp:
“Cô chỉ là con dao trong tay kẻ khác mà thôi. Kẻ cô muốn giết đã phong ấn máu của mình vào chiếc vòng này rồi đưa nó cho Kiều Lê. Cô không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận qua hơi thở, nên đã nhầm lẫn.”
Ma nữ đứng bất động, toàn thân run lên.
Vài giây sau, một tràng cười thê lương bật ra.
“Ha ha ha ha… Ân Vân chết tiệt! Lúc tôi còn sống đã bị cô xoay mòng mòng, không ngờ chết rồi vẫn bị cô thao túng trong lòng bàn tay! Đúng là độc ác!”
Tiếng cười của cô ta vang vọng khắp căn phòng, đan xen giữa oán hận và đau đớn.
Kiều Lê giật mình, lẩm bẩm lặp lại cái tên vừa nghe thấy:
“Ân Vân?”
Cô quay sang Kỷ Hòa, hoang mang hỏi:
“Kỷ Hòa, cô có nhầm không vậy? Tôi không quen ai tên Ân Vân cả. Sao tự nhiên cô ta lại muốn giết tôi?”
Kỷ Hòa nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Đúng là cô không biết Ân Vân, nhưng có một người chắc chắn cô biết. Trần Tâm Tâm.”
Trần Tâm Tâm?!
Một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên khiến Kiều Lê chấn động.
Là con gái ruột của Trần Chinh!
Cô lập tức nhớ lại. Trước đây, Trần Chinh muốn nhận lại cô, nhưng cô đã thẳng thừng từ chối. Từ lúc rời khỏi nhà họ Trần, cô đã không còn liên quan gì đến họ nữa. Vậy tại sao Trần Tâm Tâm lại muốn hại cô?
Kỷ Hòa bình thản nói:
“Chuyện này chỉ có thể hỏi cô ta. Tôi chỉ có thể nhìn ra mệnh cách của Trần Tâm Tâm và Ân Vân có liên quan đến nhau, nhưng lý do thực sự thì chỉ mình cô ta biết.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nhưng chuyện này không khó đoán.”
“Trần Tâm Tâm muốn loại bỏ cô. Còn Ân Vân thì đang bị con ma nữ này theo đuổi để báo thù. Hai người họ đã hợp tác với nhau, lợi dụng oán hận của con ma nữ này để đưa cô vào chỗ chết.”
Sắc mặt Kiều Lê tái nhợt.
“Ý cô là… họ cố tình đưa cái vòng này cho tôi?”
“Đúng vậy.” Kỷ Hòa gật đầu. “Cô không hề có thù oán với con ma này. Nhưng chiếc vòng này chứa máu của Ân Vân, khiến cô ta tưởng cô chính là kẻ thù.”
Một kế hoạch hoàn hảo.
Nếu thành công, Trần Tâm Tâm có thể trừ khử Kiều Lê mà không cần động tay. Còn Ân Vân cũng giải quyết được con ma luôn bám theo mình.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Từng bước đều được tính toán vô cùng kỹ lưỡng.
Chỉ tiếc rằng… họ lại gặp phải Kỷ Hòa.
Sắc mặt Kiều Lê chợt tối sầm lại.
Hay, hay lắm.
Cô đã muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Trần, vậy mà Trần Tâm Tâm vẫn không chịu buông tha cho cô.
Con ma nữ trước mặt trôi lơ lửng giữa không trung, đôi mắt trống rỗng chảy xuống hai hàng nước mắt đỏ như máu.
"Ha ha ha ha... Ân Vân, cô đúng là độc ác! Trên đời này không ai độc ác hơn cô! Nếu không nhờ vị đại sư này nói cho tôi biết sự thật, chắc tôi lại bị cô lừa thêm lần nữa!"
Kiều Lê bình tĩnh nhìn con ma nữ. Sau khi chắc chắn đối phương không còn ý định làm hại mình, nỗi sợ trong lòng cô cũng dần vơi bớt.
"Cô nói Ân Vân, rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với cô?"
Giọng nói của con ma nữ lập tức trở nên lạnh lẽo: "Còn có thể là quan hệ gì nữa? Đương nhiên là hung thủ giết tôi!"
Kiều Lê hơi nhíu mày: "Bạn bè, người thân của cô không biết chuyện này sao? Sau khi cô mất, họ không báo cảnh sát à?"
"Ha ha ha ha! Báo cảnh sát? Cô có biết Ân Vân là ai không?" Con ma nữ cười chua chát. "Cô ta là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Ân thị! Cô nghĩ tôi có thể đấu lại cô ta sao? Người ta đứng ở tít trên cao, còn chúng tôi chỉ là cát bụi dưới chân họ! Cô nhìn đi, ngay cả khi cô ta giết tôi, tôi cũng chẳng thể làm gì cô ta!"
...
Khi còn sống, con ma nữ ấy tên là Thẩm Thiến.
Một lần tan làm, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Trên đường về nhà, cô nhìn thấy một chàng trai đang đứng trú dưới mái hiên.
Cô chần chừ một lát rồi lên tiếng: "Anh có cần tôi đưa đến trạm xe buýt không?"
Chàng trai ngẩng đầu nhìn cô, thoáng sững sờ, rồi gật đầu: "Được thôi."
Duyên phận đôi khi đến theo cách chẳng ai ngờ.
Chỉ vì một cơn mưa, hai người quen biết rồi dần nảy sinh tình cảm.
Nửa năm sau, chàng trai mới tiết lộ thân phận thật sự của mình.
Anh tên Trình Dịch, là cậu ấm của gia tộc giàu có bậc nhất thành phố S.
Thẩm Thiến sững người.
Nếu nói cô không vui thì là dối trá.
Người yêu đẹp trai mà cô tình cờ nhặt được trên đường hóa ra lại là công tử nhà giàu? Chẳng khác nào một tình tiết kinh điển trong phim thần tượng!
Nhưng cô không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng.
Gia tộc họ Ân và họ Trình vốn có hôn ước từ lâu. Thế nhưng Trình Dịch không hề có tình cảm với Ân Vân, luôn tìm cách từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Tuy nhiên, vì không có lý do thích hợp, anh ta bị gia đình thúc ép liên tục. Vậy nên, vừa có bạn gái, anh đã lập tức công khai với người nhà.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Ân Vân.
Cô ta nổi giận.
Từ nhỏ đến lớn, Ân Vân luôn thích Trình Dịch. Hai gia tộc thân thiết nhiều đời, cô ta vẫn luôn tin rằng cuối cùng mình sẽ lấy được anh. Nhưng giờ đây, một cô gái tầm thường lại chen vào giữa họ?
Cơn giận dữ khiến cô ta tìm đến bạn thân – Trần Tâm Tâm để trút bầu tâm sự.
Trần Tâm Tâm cười nhạt: "Có gì phải buồn? Chỉ cần dạy cho cô ta một bài học, cô ta sẽ sợ mà tự rút lui thôi. Với xuất thân như vậy, cô ta lấy gì đấu với chúng ta chứ?"
Lời nói ấy khiến Ân Vân dao động.
Thấy vậy, Trần Tâm Tâm hạ giọng nói tiếp: "Tớ có quen mấy vị đại sư giỏi bùa chú, có thể giết người mà thần không biết quỷ không hay. Cậu có muốn làm một lần dứt khoát không? Nếu cô ta chết rồi, chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp sao?"
Giọng điệu của cô ta nhẹ bẫng như đang bàn về một bữa ăn hay một giấc ngủ.
Cô ta không phải lần đầu làm chuyện này.
Bất kể là tranh giành tình nhân hay đoạt thứ gì đó, chỉ cần cô ta cảm thấy ngứa mắt, người đó sẽ biến mất mãi mãi...