Sau khi trở về nhà, Kỷ Hòa ngồi xuống bàn làm việc, mở lịch ra xem, chợt nhận ra đã lâu rồi cô chưa phát sóng trực tiếp.
Hôm sau, cô chọn một buổi chiều đầy nắng và ấm áp để livestream.
Vừa vào phòng phát sóng, hàng loạt người xem đã ồ ạt tràn vào, bình luận liên tục dội tới, chủ yếu xoay quanh chuyện ở bệnh viện bỏ hoang.
Vì Yến Lâm chỉ công bố kết quả điều tra mà không tiết lộ chi tiết quá trình, ai cũng tò mò muốn biết sự thật.
Kỷ Hòa thuận miệng kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Bình luận bùng nổ.
[Má ơi, ghê quá! Còn tưởng anh ta là người đàn ông hoàn hảo nhất, ai ngờ còn kinh khủng hơn cả những kẻ khác. Coi giết người là nghệ thuật á? Loại người này bị điên rồi!]
[Mộc Đình Đình nhận kết cục như vậy cũng đáng lắm! Còn giúp bạn trai mình hại người khác, không ngờ cuối cùng lại tự hại chính mình… Chị em à, đừng u mê nữa, nếu một người đàn ông đối xử tệ với người khác, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đối xử tệ với mình. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình là ngoại lệ!]
[Lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.]
[Tui không hiểu nên hỏi thật, sao bọn họ cũng là sinh viên đại học mà rảnh dữ vậy? Tôi ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo, bận muốn chết luôn đây QAQ…]
Kỷ Hòa trò chuyện với khán giả một lúc rồi bắt đầu công việc xem quẻ ba lần mỗi ngày như thường lệ.
Người đầu tiên giành được suất bói toán là một cô gái có ID Hoa Anh Đào.
Màn hình hiện lên hình ảnh cô ấy—một cô gái có gương mặt xinh xắn nhưng sắc mặt u sầu, đôi mắt ánh lên vẻ do dự.
"Hoa Anh Đào" chần chừ một chút, rồi lên tiếng:
"Chị Kỷ Hòa, chị có thể xem cung mệnh tương lai giúp tôi không?"
Kỷ Hòa bình tĩnh đáp:
"Có thể xem, nhưng tôi thường không làm vậy cho người khác."
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Ông trời có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của một người ở mức độ nào đó, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân mình.
Có người khi biết cung mệnh không tốt thì chấp nhận số phận, để rồi tự đẩy tương lai vào ngõ cụt. Có người lại ỷ vào số mệnh tốt, nghĩ rằng chẳng cần cố gắng, thế là cuối cùng tự phá hủy chính tương lai của mình.
Thật ra, cuộc đời một người được định hình bởi vận mệnh và kinh nghiệm tích lũy.
Bói toán chỉ nên là một cách tham khảo vui vẻ thôi. Cách nghĩ đúng đắn nhất là—
Nếu số mệnh tốt, nghĩa là tài năng của mình sẽ có đất dụng võ, bản thân chính là người được ông trời ưu ái.
Còn nếu số mệnh xấu… thì tôi sẽ tự tay thay đổi nó."
Cô nhìn thẳng vào màn hình, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định:
"Tâm tính mới là thứ quan trọng nhất. Đáng tiếc, không phải ai cũng suy nghĩ được như vậy.
Thế nên, tôi đã ngừng xem cung mệnh cho người khác từ lâu rồi."
Nghe vậy, "Hoa Anh Đào" không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại, cô ấy gật đầu rồi đổi cách nói:
"Thật ra, lý do tôi nhờ chị bói không phải vì muốn biết vận mệnh, mà vì… tôi không biết mình nên chọn con đường nào."
Cô ấy thở dài, giọng nói đầy do dự:
"Tôi vừa tốt nghiệp đại học và nhận được hai lời mời làm việc.
Một là làm quản lý tại một thành phố lớn, lương mỗi tháng khoảng 30.000 đến 40.000 tệ, còn có thể xin hộ khẩu ở đó.
Hai là làm giáo viên tiểu học ở quê nhà, lương khoảng ba đến bốn nghìn tệ một tháng."
Bình luận bùng nổ ngay lập tức—
[Cái này còn cần suy nghĩ sao? Dĩ nhiên là chọn thành phố lớn chứ! Hộ khẩu quan trọng lắm đó!]
[Bạn trên nói nghe nhẹ nhàng ghê, hộ khẩu thành phố chỉ là bước đầu thôi. Sau đó là một chuỗi ngày làm việc điên cuồng, trả nợ không ngừng. Tôi chính là ví dụ đây…]
[Hâm mộ quá, người ta đang lo chọn giữa hai cơ hội tốt, còn tôi thì chẳng có nổi một cái.]
[Khó chọn thật đấy… Ở quê thì có gia đình, có sự ổn định. Nhưng đến thành phố lớn thì có cơ hội phát triển, nhưng cũng có áp lực. Làm giáo viên tiểu học cũng là một công việc tốt, ổn định và nhẹ nhàng.]
"Hoa anh đào" lên tiếng:
"Lý do khiến tôi đắn đo không quyết được là vì bố mẹ tôi cực kỳ phản đối. Họ nói rằng nếu tôi đến thành phố lớn thì chắc chắn không thể sống nổi, rồi đến lúc đó họ lại phải hỗ trợ tôi."
Bình luận lập tức bùng nổ.
[Cha mẹ cô đang quan tâm cô hay đang thao túng tâm lý vậy? Tôi thấy năng lực cô không tệ đâu, có thể nhận được offer cho vị trí quản lý thì sao có thể ăn bám cha mẹ chứ? Nếu không ra ngoài gây dựng sự nghiệp khi còn trẻ, thì còn đợi đến bao giờ?]
[Tôi nghĩ chắc bố mẹ cô sợ cô đi xa rồi sẽ không lo cho họ lúc về già, nên mới tìm cách giữ chân cô lại!]
[Bên trên đừng nói nặng lời như thế. Bố mẹ nuôi nấng mình lớn lên, thì khi họ già, mình cũng phải có trách nhiệm báo hiếu chứ. Có qua có lại mà.]
Dòng bình luận liên tục nhảy lên không ngừng, khiến chủ kênh Kỷ Hòa khẽ nhíu mày.
"Hoa anh đào, điều gì khiến cô chần chừ khi đứng trước cơ hội làm việc ở thành phố lớn này?"
Hoa anh đào trầm mặc một chút rồi đáp:
"Vì bố mẹ tôi phản đối. Với lại, họ nói cũng không sai… Nếu tôi ở xa, tôi sẽ không thể chăm sóc họ được. Họ cũng đã lớn tuổi, lại còn phải nuôi em trai tôi nữa… Thằng bé ít hơn tôi tận mười tuổi, bố mẹ nuôi nó rất vất vả. Là con gái lớn trong nhà, tôi vẫn phải giúp đỡ một chút."
Bình luận lập tức náo động.
[??? Ít hơn tận mười tuổi luôn á? Ngột ngạt thực sự...]
[Thật ra lúc lớn tuổi rồi thì không cần sinh thêm con nữa đâu, như vậy chỉ tạo thêm gánh nặng cho đứa lớn.]
[Tôi cũng vậy đây. Tưởng đâu đi học đại học là có thể bay nhảy, ai ngờ về nhà thấy bố mẹ đã sinh cho tôi một đứa em gái...]
Ngay lúc mọi người đang thảo luận rôm rả, Kỷ Hòa bỗng lên tiếng, giọng cô chậm rãi nhưng mang theo chút nghiêm túc:
"Bố mẹ cô có tốt với cô không?"
Không khí như khựng lại.
Hoa anh đào nghe xong thì cười một cách miễn cưỡng, ánh mắt mang theo sự do dự.
"Chị muốn nghe lời nói dối hay sự thật?"
Kỷ Hòa không đáp, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, Hoa anh đào mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói:
"Nói thật thì… không tốt lắm."
Cô ấy cúi đầu, giọng nói đầy sự chua xót.
"Từ nhỏ đến lớn, tôi thích cái gì, họ cũng không mua cho tôi. Lúc nào cũng lấy đủ lý do để từ chối. Nghe thì có vẻ tôi bất hiếu, nhưng tôi luôn cảm thấy, những quyết định của họ chưa bao giờ vì tôi, mà đều là vì chính họ…"
Cô ấy ngập ngừng một chút rồi bật cười, nhưng nụ cười ấy lại tràn đầy cay đắng.
"Nhưng nói như thế nghe có vẻ hỗn hào đúng không? Vì ai cũng nói… làm gì có cha mẹ nào không muốn con mình sống tốt chứ?"
Bình luận bỗng chững lại, có lẽ mọi người đều đang tiêu hóa những lời này.
Hoa anh đào hít sâu một hơi, giọng cô ấy khẽ run:
"Nói thật… Tôi luôn ghen tị với gia đình chị họ tôi. Hai bác của tôi rất hiền lành, chị ấy muốn làm gì, họ cũng ủng hộ, cũng động viên, cũng không bao giờ dội gáo nước lạnh vào chị ấy."
"Nhưng tôi thì khác. Hình như từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ nghe được lời động viên nào từ bố mẹ. Những gì họ làm với tôi chỉ có trách mắng, đánh đập, cấm đoán."
Cô ấy dừng lại, khẽ siết chặt ngón tay, như thể đang ép mình nói ra sự thật đã đè nén bao lâu nay.
"Đôi khi… tôi có cảm giác như họ sinh ra và nuôi nấng tôi chỉ để phục vụ một mục đích nào đó."