Kỷ Hòa thản nhiên thu lại kim châm, nhẹ nhàng nói:
"Xong rồi."
Lạc Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy cổ họng mình ngứa ran, như thể có thứ gì đó đang từ từ bò lên theo thực quản…
Cô ấy cứng đờ người, cảm giác lông xù cọ xát vào thành họng khiến cô sởn cả da gà.
Ngay sau đó—
"Ọe!"
Cô ấy nôn thốc nôn tháo, và một thứ gì đó trượt khỏi miệng cô, rơi xuống đất.
Trong vũng máu tươi, một sinh vật màu đen đang quằn quại. Nó to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, trên lưng có những hoa văn kỳ quái, mười chiếc chân lông lá không ngừng cào cấu, tốc độ bò nhanh đến rợn người.
Lạc Nhiễm Nhiễm tái mét mặt.
Nếu bình thường nhìn thấy gián hay nhện cô đã hét lên thất thanh, vậy mà bây giờ… Cô vừa nôn ra một con quái vật còn đáng sợ hơn thế gấp trăm lần!
"A A A A A!!!"
Cô ấy hét lên chói tai, lập tức nhảy lùi về sau mấy bước, cả người run bắn lên như bị sốc nặng.
Thứ kinh tởm này… vậy mà vẫn luôn ở trong bụng cô sao?
Trời ơi, nghĩ thôi đã muốn ngất đi rồi!
Kỷ Hòa chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi. Cô cầm kim châm, bình tĩnh đè chặt một chân của con vật, rồi ngước mắt nhìn Thường Toàn, hỏi với vẻ hoàn toàn nghiêm túc:
"Có muốn tôi tặng cho các ông không?"
Thường Toàn sững sờ.
"...?"
Kỷ Hòa giải thích bằng giọng điềm đạm, như thể đang nói về một món đồ thủ công tinh xảo:
"Luyện chế ra thứ này không dễ. Ít nhất phải bắt hơn một trăm con có độc tố mạnh nhất, nhốt chúng vào bình để chúng tự giết hại lẫn nhau. Cuối cùng, con sống sót mạnh nhất sẽ trở thành độc vương, sau đó trải qua nhiều công đoạn luyện chế mới có thể tạo ra cổ độc."
Cô thản nhiên nhấc con vật bằng kim châm, ngắm nghía như thể đang đánh giá giá trị của nó:
"Đây là một loại cổ độc đã thất truyền, nếu có gia tộc nào chuyên nghiên cứu cổ trùng thì có thể lấy về tìm hiểu. Dù sao cũng khá hiếm đấy."
Thường Toàn im lặng một lúc lâu rồi nghiêm túc lắc đầu:
"Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của đại sư Kỷ Hòa."
Đùa chắc?
Có ai bình tĩnh như cô ấy không?!
Những người khác chỉ nhìn lướt qua đã dựng tóc gáy, còn cô lại có thể cầm nó lên mà trò chuyện một cách bình thản thế này?
Còn nghiên cứu nữa…
Có những thứ bị thất truyền là có lý do của nó đấy!
Thấy Thường Toàn từ chối, Kỷ Hòa cũng không cưỡng ép. Cô gật đầu, thản nhiên nói:
"Vậy thôi."
Giọng điệu có chút tiếc nuối.
Thường Toàn: "..."
Ông cảm giác mình vừa bỏ lỡ một món đồ quý giá trong mắt cô vậy… Nhưng thôi, ông thà không nhận cái thứ này còn hơn!
Không ai muốn giữ lại sinh vật quái dị đó, Kỷ Hòa liền dùng kim châm đâm thẳng vào một điểm trí mạng.
"Phập."
Con cổ trùng co giật một cái rồi bất động.
Xong xuôi, Kỷ Hòa rũ mắt nhìn Lạc Nhiễm Nhiễm, giọng điềm nhiên:
"Bây giờ, có thể nói chi tiết hơn rồi chứ?"
Lạc Nhiễm Nhiễm vẫn chưa hết hoảng loạn, nhưng nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của Hạ Ngọc, cô vội vàng gật đầu lia lịa.
"Được rồi! Được rồi!"
Cô ấy hít sâu, ổn định lại tâm trạng rồi nói tiếp:
"Nơi đó gọi là thôn Nha Thần, lát nữa tôi sẽ ghi địa chỉ cho các cô… Còn về những chuyện khác…"
Cô nhíu mày, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
"Trong những ngày chúng tôi ở thôn Nha Thần, dường như người dân nơi đó đang chuẩn bị một nghi lễ gì đó.
Tôi không biết chính xác họ đang làm gì, nhưng tôi nghe họ liên tục nhắc đến mấy thứ như… Ngài Thần Quạ, dịch bệnh, vật tế…"
Không khí trong phòng bỗng nhiên trùng xuống.
Thường Gia Ngôn đứng bên cạnh, không nhịn được hỏi:
"Chỉ có vậy thôi sao? Vậy cô có biết tại sao họ bắt cóc cô, và tại sao cuối cùng lại chỉ thả riêng cô ra không?"
Lạc Nhiễm Nhiễm lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi:
"Tôi… tôi không biết."
Cô ấy thật sự may mắn khi có thể sống sót trở về.
Nhưng còn Hạ Ngọc…
"Hu hu hu… Hạ Ngọc… Hạ Ngọc của tôi… Cô ấy sẽ không chết chứ?"
Thường Toàn và Thường Gia Ngôn lặng lẽ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Không ai muốn nói thẳng ra, nhưng cảm giác rằng Hạ Ngọc lần này… e là lành ít dữ nhiều.
Bỗng nhiên, Kỷ Hòa hỏi:
"Cô có biết bát tự của Hạ Ngọc không?"
Lạc Nhiễm Nhiễm ngẩn người, nhưng rất nhanh liền đáp:
"Tôi không nhớ rõ giờ sinh, nhưng tôi biết ngày tháng năm sinh của cô ấy."
"Được rồi."
Kỷ Hòa khẽ gật đầu, nhắm mắt, bấm tay tính toán.
Không khí trong phòng chùng xuống, chỉ còn tiếng hít thở của mọi người.
Một lát sau, lông mày Kỷ Hòa chợt nhíu lại.
Thấy thế, Lạc Nhiễm Nhiễm lập tức hoảng sợ, vội vàng hỏi:
"Chị Kỷ Hòa! Sao vậy? Có phải… có phải Hạ Ngọc đã gặp chuyện gì không?"
Nói rồi, mắt cô ấy đỏ hoe, giọng run run.
Kỷ Hòa mở mắt, bình thản nhìn cô:
"Hạ Ngọc… là con trai sao?"
Lạc Nhiễm Nhiễm ngẩn người.
"Sao có thể? Hạ Ngọc là bạn cùng phòng của tôi, là con gái đàng hoàng đấy!"
"Nhưng theo tính toán của tôi, cô ấy là con trai."
Thường Gia Ngôn đứng bên cạnh tròn mắt:
"Chẳng lẽ… nam giả nữ?"
Lạc Nhiễm Nhiễm cũng sững sờ.
Cô im lặng mất một lúc lâu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, giật mình vỗ trán:
"A! Đợi một chút, tôi biết rồi… Có lẽ tôi nhớ nhầm ngày sinh của Hạ Ngọc! Cô ấy đi học muộn một năm, vậy chắc hẳn phải lớn hơn tôi một tuổi!"
Kỷ Hòa, Thường Toàn, Thường Gia Ngôn: "..."
Cô gái này… thật sự quá vô tư!
Nhận được ngày sinh chính xác và ảnh chụp của Hạ Ngọc, Kỷ Hòa nhìn lướt qua, thản nhiên nói:
"Cô yên tâm, Hạ Ngọc vẫn chưa chết."
"Thật sao?!" Lạc Nhiễm Nhiễm vui sướng đến mức suýt bật khóc.
"Vậy chúng ta mau đi cứu cô ấy đi! Tôi có thể đi cùng mọi người! Tôi từng đến đó một lần, chắc chắn sẽ quen đường hơn!"
Cô vốn đã nhờ Hiệp hội Đạo giáo giúp đỡ, thù lao và nhiệm vụ lần này cũng đứng dưới danh nghĩa của Hiệp hội.
Thường Toàn trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
"Nhưng gần đây tôi còn vài việc quan trọng cần xử lý, e rằng không thể tự mình đi một chuyến…"
Ông quay sang Kỷ Hòa, ánh mắt đầy chờ mong.
"Không biết đại sư Kỷ Hòa có tiện giúp một tay không? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hiệp hội Đạo giáo nhất định sẽ hậu tạ xứng đáng."
Vừa nói, ông vừa giơ ngón tay ra dấu một con số với Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa nhìn thoáng qua, khóe môi hơi cong lên.
Ừm… Cảm giác Hiệp hội Đạo giáo ra tay hào phóng hơn hẳn Cục Điều tra các Hiện tượng Siêu nhiên.
Dù vậy, tiền bạc đối với cô chỉ là thứ yếu. Điều khiến cô hứng thú hơn chính là bí mật ẩn giấu sau ngôi làng này.
Thôn Nha Thần – nơi có thể tạo ra một loại tà cổ đã thất truyền hàng trăm năm, chắc chắn không phải là một nơi bình thường.
Ánh mắt cô quét qua độc vật đang giãy giụa yếu ớt trong lọ, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú khó hiểu.
Tâm trạng hiện tại của cô chẳng khác nào một kiếm khách giang hồ, dù đã xưng bá thiên hạ nhưng lại cảm thấy nhàm chán. Nếu nghe nói ở đâu có cao thủ xuất hiện, chắc chắn sẽ không nhịn được mà muốn vung kiếm thỉnh giáo một phen.
Đây có lẽ chính là sự đồng cảm giữa những người đứng trên đỉnh cao!
Cuối cùng, Kỷ Hòa gật đầu đồng ý.
Thường Toàn cười hài lòng, sau đó không quên nhìn sang cậu thanh niên vẫn đang đứng bên cạnh bàng quan.
"Thằng nhóc này, mày cũng đừng rảnh rỗi nữa. Mau đi theo đại sư Kỷ Hòa mở mang tầm mắt đi!"
Thường Gia Ngôn: "???"
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Thấy cậu ngơ ngác không phản ứng, Thường Toàn lập tức nổi giận, lớn tiếng quát:
"Suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào chơi bời! Nghỉ hè thì sao? Buổi sáng ngủ đến tận trưa, dậy rồi lại ôm điện thoại không rời, bảo mày học bùa chú thì thuộc được bao nhiêu cái? Đến lúc gặp quỷ rồi, mày có đánh lại không?"
"Mày có biết thiên phú của mày tốt đến thế nào không?! Đúng là lãng phí!"
Thường Gia Ngôn: "..."
Anh thề, mình không lười đến mức đó đâu!
Có ai nghỉ hè mà không ngủ nướng với chơi điện thoại chứ?!
Nhưng Thường Toàn không có ý định buông tha, tiếp tục mắng tới tấp:
"Đi ngay cho tao! Mày tưởng ai cũng có tư cách đi theo đại sư Kỷ Hòa xử lý vụ án sao? Đồ có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Đến lúc đó đừng có chỉ chăm chăm chơi điện thoại nữa, đại sư Kỷ Hòa bảo mày làm gì thì ngoan ngoãn làm theo! Phải học hỏi! Học hỏi!"
Thường Gia Ngôn: "..."
Anh còn có quyền từ chối không?
Không phải chứ…
Kỷ Hòa còn nhỏ tuổi hơn anh, nhưng nghe giọng điệu của ông nội, chẳng khác nào anh chỉ là một cái đuôi theo sau cô ấy vậy.
Thôi quên đi…
Làm cái đuôi thì làm cái đuôi!
Dù sao khi trở lại trường học, anh có thể khoe khoang với bạn bè rằng mình đã cùng Kỷ Hòa tham gia một nhiệm vụ quan trọng.
Chắc chắn cả đám sẽ ghen tị chết mất!
Dù gì đây cũng là Kỷ Hòa đó!
Vị trí của thôn Nha Thần vô cùng hẻo lánh, nằm sâu trong một ngọn núi thuộc thành phố K. Kỳ lạ ở chỗ, dù có tìm trên bản đồ thế nào cũng không thấy dấu vết của nó.
Tin tốt là từ thành phố S đến thành phố K có chuyến bay thẳng.
Tin xấu là… sau khi xuống máy bay, họ phải đổi hết tàu điện ngầm, xe khách rồi đến các phương tiện giao thông kỳ lạ khác. Nghe nói, thôn đó hẻo lánh đến mức ngay cả ô tô cũng không thể vào, cuộc sống vẫn còn vô cùng lạc hậu.
Lạc Nhiễm Nhiễm kể rằng, lần trước cô, Hạ Ngọc và Bạch Hà phải ngồi xe bò để vào thôn.
Kỷ Hòa nghe vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Kiếp trước cô từng tu luyện trong núi, hoàn cảnh khổ sở thế nào cũng đã trải qua, những chuyện này đối với cô chẳng đáng gì.
Nhưng Thường Gia Ngôn thì khác.
Anh đứng sững tại chỗ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Xe bò…?
Hóa ra thứ đó vẫn còn tồn tại sao?!