Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trong nhà họ Kỷ đều rất yêu quý Kỷ Mặc. Kỷ Sâm, người đứng đầu gia tộc, thậm chí còn luôn xem anh là người kế thừa trong tương lai.

Kỷ Mặc thường xuyên sống và học tập ở nước ngoài, chỉ thỉnh thoảng mới trở về. Lần này, khi nghe tin em trai là Kỷ Thanh bị bắt giam, anh lập tức thu xếp mọi công việc rồi quay về nước.

Lúc này, Kỷ Minh Vi đang nằm trong phòng làm đẹp để trị liệu. Vừa nghe tiếng người hầu nhốn nháo bên ngoài, cô lập tức bật dậy khỏi giường. Trong số tất cả người nhà họ Kỷ, ngoài Kỷ Sâm, người khiến cô cảm thấy áp lực nhất chính là Kỷ Mặc.

Anh luôn đối xử với cô rất tốt, lễ độ, không có gì để bắt bẻ. Nhưng Kỷ Minh Vi hiểu rõ, giữa họ chỉ là quan hệ máu mủ hờ hững, chẳng thể thực sự gần gũi. Thâm tâm mỗi người đều cất giấu những toan tính riêng.

Mà Kỷ Minh Vi — cô ta có tham vọng của riêng mình.

Cô không hiểu nổi, đều cùng mang họ Kỷ, vì sao gia sản lại chỉ được giao cho Kỷ Mặc?

Chẳng lẽ cô không đủ tư cách sao?

Người nhà họ Kỷ từng nói rằng việc đưa cô ra ngoài sống là để cân bằng nghiệp quả. Nhưng vì sao chỉ đưa mỗi cô? Tại sao không phải là Kỷ Mặc, hay Kỷ Thanh?

Từng người trong nhà họ Kỷ, ai cũng nợ cô ta… Chính vì thế, cô chưa từng xem họ là người thân. Nếu muốn có được gia sản, cô phải giành lấy.

Khi Kỷ Mặc vừa ngồi xuống ghế sofa, anh đã thấy Kỷ Minh Vi bước xuống từ cầu thang.

"Anh ơi~" – giọng cô ta mềm mại, thân thiết.

Kỷ Mặc nở nụ cười, vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh: "Vi Vi, lại đây, ngồi với anh."

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Vi Vi à, dạo này em trong giới giải trí thế nào rồi?"

Nét mặt Kỷ Minh Vi thoáng cứng lại, cô gượng cười: "Cũng... tạm ổn ạ."

Thật ra thì, không ổn chút nào.

Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân mình không có số nổi tiếng. Nhà họ Kỷ đã đổ vào không ít tài nguyên, kết nối với đủ người có tiếng, vậy mà cô vẫn chẳng thể bật lên nổi.

Kỷ Mặc là người nhạy bén, tất nhiên nhận ra vẻ gượng gạo ấy.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: "Đừng tự gây áp lực cho bản thân quá, em đâu cần sống dựa vào giới giải trí. Nếu cảm thấy mệt mỏi, cứ quay về nhà. Nhà mình luôn là chỗ dựa cho em."

Một số người hầu đứng gần đó nhìn thấy cảnh tượng này thì thì thầm bàn tán:

"Trời ơi, cậu cả Kỷ thật chu đáo, dịu dàng quá đi. Ngay cả với cô Minh Vi – người mà cậu ấy không thân thiết lắm – vẫn đối xử tốt như vậy."

"Phải đó, phải đó! Ước gì tôi cũng có một người anh như thế."

Kỷ Minh Vi là em gái cùng cha khác mẹ với Kỷ Mặc. Nói đến em gái, lại không thể không nhắc tới một người khác — Kỷ Hoà.

Kỷ Mặc nhấp một ngụm trà, hỏi: "Gần đây Kỷ Hoà thế nào rồi? Anh ở nước ngoài lâu quá, cũng không nghe nhiều tin tức về em ấy."

Nghe vậy, trong lòng Kỷ Minh Vi thầm cười lạnh.

Kỷ Mặc thật là...

Người trong nhà đã ghét cay ghét đắng Kỷ Hoà, vậy mà anh ta vẫn còn hỏi han như thế, đúng là không biết thời thế.

Cô từng nghe nói, khi Kỷ Hoà còn sống trong nhà họ Kỷ, quan hệ với Kỷ Mặc cũng không tệ.

Lẽ nào… anh ta vẫn còn để tâm đến cô ta sao?

"Anh à, em biết anh luôn lo lắng cho chị ấy. Thật ra, cả nhà mình đều từng quan tâm đến chị ấy mà… Nhưng chị ấy thì…"

Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ đầy ấm ức: "Anh biết không, chính vì chị ấy mà anh hai bị bắt đấy."

Kỷ Mặc hơi nhíu mày: "Là sao? Anh chỉ nghe nói Kỷ Thanh bị bắt, nhưng chưa rõ nguyên do."

Kỷ Minh Vi liền kể lại mọi chuyện, tất nhiên có thêm vài phần gia vị bịa đặt.

Kỷ Mặc nghe xong, sắc mặt trầm xuống: "Vậy à..."

Đây… là Kỷ Hoà trong trí nhớ của anh sao?

"Giờ mỗi lần mẹ nghe thấy tên Kỷ Thanh là lại bật khóc. Bà ấy suốt ngày nhốt mình trong phòng, chẳng thiết nói chuyện với ai cả."

"Em không hiểu vì sao chị ấy có thể làm ra chuyện như vậy. Dù Kỷ Thanh có sai, thì cũng là người thân của chị ấy mà…"

Kỷ Mặc trầm giọng: "Anh hiểu rồi."

Anh không nói thêm gì, nhưng trong lòng đã có phán đoán riêng.

Dù Kỷ Minh Vi nói thế nào, Kỷ Mặc vẫn hiểu rõ bản chất thật sự của cô ta. Nhưng anh không muốn vạch trần, chỉ cảm thấy có chút nực cười.

Anh cũng hiểu tại sao Kỷ Sâm lại quyết định hy sinh Kỷ Thanh để bảo vệ bí mật ấy. Nếu để Kỷ Hoà nghi ngờ và điều tra sâu hơn, một khi sự thật bị lộ, cả nhà họ Kỷ sẽ bị liên luỵ.

Vì sự an toàn của gia tộc… bỏ một người cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Kỷ Mặc suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, chậm rãi bước lên lầu, đi về phía thư phòng.

Kỷ Sâm đang đợi anh ở đó.

"Bố ạ." Kỷ Mặc bước vào, giọng điềm tĩnh.

"Con đến rồi." Kỷ Sâm nhìn anh, sắc mặt có vẻ tiều tụy hơn trước nhiều.

"Con đã biết chuyện của Kỷ Thanh rồi đúng không?"

"Vâng thưa bố, con biết rồi." Kỷ Mặc đáp, đôi mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. "Chỉ là con không hiểu, dù Kỷ Hòa có chút nghi ngờ, muốn điều tra thì cứ để em ấy điều tra. Chuyện năm xưa vốn được che giấu rất kỹ, em ấy sẽ không thể tìm ra được đâu."

Kỷ Sâm lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng: "Bố cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng... con có theo dõi hành động của Kỷ Hòa sau khi rời khỏi nhà họ Kỷ không? Bố cứ tưởng rằng mình hiểu rõ nó sau từng ấy năm sống chung, nào ngờ lại quá chủ quan. Giờ thì xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp con bé rồi."

Nói đến đây, ông ném một tập hồ sơ xuống bàn, phát ra tiếng "bộp" vang vọng trong không gian yên tĩnh.

"Con tự xem đi."

Kỷ Mặc đưa tay cầm tập tài liệu lên, lật từng trang, sắc mặt dần sa sầm.

"Chuyện này... là thật sao?" Anh ta ngẩng lên, giọng không giấu nổi sự bàng hoàng. "Nếu Kỷ Hòa thực sự có năng lực như vậy, sao từ trước đến nay không hề bộc lộ khi còn sống ở nhà họ Kỷ?"

Nếu không tận mắt xem đống tài liệu kia, anh ta sẽ tưởng đây chỉ là hình tượng mà công ty giải trí Xán Tinh dựng nên cho Kỷ Hòa – một trò phô trương không hơn không kém.

Kỷ Sâm nhếch mép cười lạnh: "Ai mà biết con nhỏ đó đang toan tính gì? Biết đâu từ đầu nó đã âm thầm chờ thời, giả vờ ngoan ngoãn để che giấu thực lực."

"Em ấy không giống kiểu người đó." Kỷ Mặc đáp, nhớ lại những ngày tháng trước kia. Lúc còn ở trong nước, anh và Kỷ Hòa khá thân thiết. Trong mắt cô, anh luôn là người anh trai dịu dàng, được tin tưởng tuyệt đối. Nhất là mỗi lần cô và Kỷ Thanh cãi nhau, anh đều đứng về phía cô, khiến cô càng thêm tín nhiệm.

"Không biết con ranh đó rốt cuộc bị gì, kể từ khi rời khỏi nhà họ Kỷ, nó thay đổi hoàn toàn. Sau khi Kỷ Thanh vào tù, bố không thể nuốt trôi cơn giận này, nên đã liên hệ với Huyết Đao để thủ tiêu nó."

"Huyết Đao?" Kỷ Mặc giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi. "Bố... bố thật sự gọi Huyết Đao ra tay với em ấy sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Sâm nói dứt khoát, giọng u ám. "Thế nhưng không ngờ, đây lại là lần đầu tiên Huyết Đao thất bại."

Huyết Đao – tổ chức nổi danh với phong cách hành động tàn nhẫn, một khi đã ra tay thì không bao giờ bỏ dở mục tiêu. Vậy mà lại thất bại trước một cô gái như Kỷ Hòa... Chuyện này nghe ra đúng là khó tin.

Kỷ Mặc im lặng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn. Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu, giọng trầm xuống: "Nếu đã như vậy... để con tự mình đi gặp em ấy."

Điện thoại của Kỷ Hòa rung lên, trên màn hình hiện ra tin nhắn mới từ một cái tên quen thuộc.

"Anh đã về nước, ra ngoài gặp mặt nhé?
— Kỷ Mặc"

Cô nhìn dòng chữ ngắn gọn, ánh mắt dần trầm xuống. Trong ký ức của nguyên chủ, Kỷ Mặc là người duy nhất trong nhà họ Kỷ từng thật lòng đối xử tốt với cô.

Khi còn nhỏ, mỗi lần bị bắt nạt, bị trách phạt, chính anh ta là người duy nhất đứng ra bảo vệ cô. Sau khi cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Kỷ, Kỷ Mặc vẫn thường xuyên đến thăm, âm thầm đưa tiền sinh hoạt. Trong mắt nguyên chủ, anh là một người anh trai hoàn hảo.

Nhưng đó là trong ký ức của nguyên chủ – một cô gái vừa ngây thơ vừa khờ khạo, không phân biệt được ai là thật lòng, ai là kẻ hai mặt.

Còn hiện tại, Kỷ Hòa đã không còn là cô gái đơn thuần năm xưa. Cô hiểu rõ, trong nhà họ Kỷ, chẳng có ai là người đáng tin cả, kể cả người từng dịu dàng như anh.

Cuộc hẹn diễn ra tại một nhà hàng Âu sang trọng, nơi giá một bữa ăn đủ khiến người bình thường phải cân nhắc kỹ càng.

Kỷ Hòa lật sơ thực đơn, ánh mắt lạnh nhạt. Chưa xem xong đã đặt nó xuống bàn.

"Không hợp khẩu vị à?" Kỷ Mặc hỏi, ánh mắt quan sát kỹ từng biểu cảm của cô.

Kỷ Hòa đáp thẳng: "Hợp hay không không quan trọng. Chỉ là quá đắt. Với thu nhập hiện tại của tôi, chẳng cần thiết phải ăn những món đắt tiền thế này."

Thực ra cô không thiếu tiền, nhưng không có thói quen phô trương tiêu xài.

Kỷ Mặc ngẩn ra một chút, rồi nhớ ra: hiện tại Kỷ Hòa đã không còn là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, tiết kiệm là điều dễ hiểu.

"Không sao, hôm nay để anh mời."

"Không cần đâu." Cô bình thản đáp. "Cứ chia đều là được."

Kỷ Mặc khẽ bật cười: "Mới mấy năm không gặp mà đã khách sáo với anh thế sao? Ngày trước, anh vẫn hay dẫn em đi ăn ngoài đấy thôi."

Kỷ Hòa mỉm cười, nụ cười nhẹ như thoảng gió, nhưng ánh mắt lại không chút ấm áp.

"Anh à, chuyện ngày xưa đã qua lâu lắm rồi, không cần phải nhắc lại. Hơn nữa, tình hình giữa tôi và nhà họ Kỷ hiện tại thế nào, chắc anh cũng rõ. Chúng ta ngồi ở đây hòa bình nói chuyện, vốn đã là chuyện không tưởng."

"Em định nói... trong mắt em, anh cũng giống như những người kia sao?"

Cô cười, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

"Chuyện đó còn phải xem anh làm gì."

Không từ chối, cũng không chấp nhận. Lời nói khéo léo như chiếc lưỡi dao bọc lụa, mà sắc bén lại không kém gì gươm giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK