Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cặp đôi nam nữ kia hoàn toàn không ngờ rằng anh trai tóc húi cua lại bất thình lình xuất hiện như thế, làm họ sợ đến mất nửa cái mạng.

Hai người hoảng hốt cầu xin hồi lâu, mong anh có thể nể tình mà đừng báo cảnh sát.

Nhưng anh trai tóc húi cua giờ đây đã mất cả chì lẫn chài, thái độ kiên quyết không gì lay chuyển nổi. Anh cứng rắn nói:

"Không được, chuyện này phải để cảnh sát xử lý!"

Nhìn dáng vẻ thành thạo của hai người kia, e rằng đây không phải lần đầu họ giở trò lừa gạt.

Anh trai tóc húi cua bày tỏ:

"Tôi chỉ hy vọng trên đời này không còn người đàn ông nào phải chịu tổn thương giống như tôi."

Câu nói này làm bão bình luận suýt cười đến nội thương:

"Được ạ, anh trai cứ yên tâm!"

"Anh trai tóc húi cua chính nghĩa thế này, nhất định sau này sẽ tìm được một cô gái thực lòng yêu anh!"

Nhưng anh trai tóc húi cua lập tức xua tay, dứt khoát nói:

"Không không không, giờ tôi có ám ảnh tâm lý rồi! Yêu đương gì chứ, một năm tới tôi muốn theo chủ kênh tu tập Vô Tình đạo!"

Bình luận lại một lần nữa bùng nổ:

"Đau lòng quá, lại thêm một người mất niềm tin vào tình yêu..."

"Có thể thấy rõ, anh trai này trong vòng hai năm chắc chắn không thể thoát ế nổi."

Kỷ Hòa nhún vai:

"Chào mừng."

Thế là trên đời lại có thêm một tín đồ của Vô Tình đạo.

Yêu đương gì chứ, tin vào huyền học mới trường tồn!

Người nối mic tiếp theo là một nam sinh.

Vừa cao vừa gầy, trông có vẻ vẫn còn rất non nớt, hiển nhiên là một học sinh cấp ba.

Trong phòng livestream, học sinh cấp ba đến nối mic không nhiều, thế nên sự xuất hiện của cậu nhanh chóng khơi dậy sự yêu mến của một đám người trưởng thành trong bão bình luận:

"Chắc không phải đến bói xem có đỗ đại học không đấy chứ?"

"Áp lực học hành thời nay lớn quá, đến cả bói toán cũng phải nhờ cậy đây này..."

Nhưng nam sinh vừa mở miệng đã nói:

"Em muốn hỏi chủ kênh một vài vấn đề tình cảm."

Bão bình luận lập tức lật mặt:

"??? Em ơi, em bao nhiêu tuổi rồi mà yêu sớm thế, lo học hành đi cưng!"

"Đúng đó, tỉnh táo lại đi! Nhiệm vụ của em là xây dựng đất nước! Anh lớn từng này còn chưa có bồ đây này, em vội gì chứ!"

"Xem bảng thành tích trước đi, coi còn yêu nổi nữa không?"

Nhưng nam sinh lạnh lùng đáp lại:

"Em đã trưởng thành rồi, tháng trước vừa đủ mười tám."

Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Hơn nữa, không cần lo cho thành tích của em, em đã giành được tư cách tự chủ tuyển sinh."

Bão bình luận chợt im lặng:

"..."

Được rồi, đây là trai đẹp kiêm học bá, quả thực không cần lo lắng hộ người ta.

Kỷ Hòa chống cằm:

"Vậy cậu muốn hỏi gì?"

Nam sinh lưỡng lự một lát, rồi nghiêm túc nói:

"Em muốn hỏi… rốt cuộc người em thích có thích em không."

Bình luận lại nổ tung:

"Này còn phải hỏi chủ kênh hả? Sao không tự đi hỏi thẳng người ta luôn?"

"Đúng rồi đó! Nam tử hán phải dũng cảm lên! Thích thì phải nói ra chứ!"

Đọc thấy bình luận, nam sinh gãi đầu, chậm rãi nói:

"Em luôn cảm thấy bạn ấy thích em. Vì em có thể cảm nhận được, thái độ của bạn ấy đối với em khác với mọi người.

Lúc em chơi bóng rổ, bạn ấy sẽ lén nhìn em. Lúc em trả lời câu hỏi, bạn ấy cũng nhìn theo.

Khi nói chuyện với em, bạn ấy thường đỏ mặt.

Nhưng mà..."

Cậu dừng lại, giọng nói hơi trầm xuống:

"Trước đây, em đã bày tỏ tình cảm với bạn ấy, nhưng bạn ấy từ chối."

Phòng livestream thoáng chốc tràn ngập cảm giác bi thương.

"... Cậu bạn à, vô tình làm tổn thương, xin lỗi nhé."

"Quả nhiên, ảo giác lớn nhất trên đời chính là ‘người ấy cũng thích tôi’."

"Nên từ bỏ đi thôi. Nếu có tình cảm với cậu, bạn ấy sẽ không nói chuyện tuyệt tình như vậy đâu."

"Thấy một anh chàng đẹp trai vậy mà cũng bị từ chối, tự dưng lòng tôi thấy cân bằng ghê. Thì ra đường tình duyên của mọi người đều lận đận như nhau."

Nam sinh hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp:

"Nếu chỉ như vậy, thì em đã chết tâm từ lâu rồi.

Nhưng… mấy hôm trước tan học, em phát hiện mình quên mang bài tập về nhà, nên quay lại lớp lấy.

Lúc ấy, em vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa bạn ấy và cô bạn thân.

Cô bạn thân hỏi: ‘Không phải cậu vẫn luôn thích cậu ấy sao? Tại sao lại từ chối lời tỏ tình của cậu ấy chứ?’

Bạn ấy không nói gì, chỉ lắc đầu, còn bảo bạn thân đừng nhắc đến nữa."

Trước đây, học sinh nam luôn nghĩ rằng có lẽ mình đã ngộ nhận.

Nhưng sau khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện ấy, cậu không khỏi cảm thấy hành vi của bạn nữ kia thật khó hiểu.

Không cam tâm bỏ lỡ người mình thích chỉ vì một lý do mơ hồ, cậu quyết định tìm đến Kỷ Hòa, muốn hỏi cho ra nhẽ.

Giọng nói êm tai của Kỷ Hòa vang lên:

"Yên tâm đi, em ấy thích cậu."

Học sinh nam sững người, sau đó vui mừng ra mặt:

"Thật sao ạ?!"

Thế nhưng ngay lập tức, giọng cậu lại nhỏ dần:

"Nhưng mà... Nếu đã thích em rồi, vậy tại sao lại từ chối em chứ?"

Bão bình luận bắt đầu suy đoán.

"[Có khi nào là sợ ảnh hưởng đến việc học không?]"

Học sinh nam lắc đầu, phủ nhận:

"Cái này không có khả năng cao lắm đâu. Bạn ấy đã giành được tư cách tự chủ tuyển sinh rồi. Nói hơi khoa trương một chút nhưng bọn em đều là những người chắc suất vào đại học trọng điểm. Lúc trước em cũng lo lắng về vấn đề này, nếu không thì cũng đâu kéo dài đến tận bây giờ mới tỏ tình với bạn ấy."

"[Má, hai học sinh giỏi luôn!!!]"

"[Học sinh cấp ba vẫn còn chìm trong bài tập chỉ biết ngưỡng mộ.]"

"[Quả nhiên, tiểu thuyết ngôn tình không phải giả! Học sinh giỏi chỉ bị học sinh giỏi thu hút.]"

"[Được rồi, tôi không khuyên nữa. Người ta không những đã thành niên mà tương lai cũng đã định sẵn rồi, quả thật có thể rất lơi lỏng.]"

Trong khi cả bình luận còn đang bàn tán xôn xao, Kỷ Hòa lại hỏi một câu không hề liên quan:

"Có phải cậu xuất thân từ một gia đình đơn thân không?"

Học sinh nam hơi sững sờ, nhưng vẫn thành thật gật đầu:

"Đúng ạ. Lúc em còn rất nhỏ, bố mẹ đã ly hôn rồi. Em sống với mẹ."

Nói rồi, cậu không khỏi cau mày:

"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc bạn ấy từ chối em ạ? Lẽ nào… bạn ấy chê gia cảnh nhà em?"

"Không phải nguyên nhân đó." Kỷ Hòa lắc đầu, giọng điềm nhiên: "Gần đây mẹ cậu có người yêu, đúng không?"

Học sinh nam hơi ngớ ra, nhưng vẫn nhanh chóng hồi tưởng lại.

Dạo gần đây, mẹ cậu thực sự chăm chút vẻ ngoài hơn hẳn, thời gian về nhà cũng ngày càng muộn. Có những hôm còn cầm theo một bó hoa hồng.

Người ta nói, phụ nữ trở nên xinh đẹp vì người mình yêu. Cậu cũng mơ hồ cảm nhận được, có lẽ mẹ đã có đối tượng rồi.

Thế nhưng cậu không hề trẻ con đến mức cảm thấy mẹ mình không được phép tái hôn.

Mẹ đã ly hôn lâu lắm rồi. Nếu bà có thể tìm được một người bầu bạn cả đời, cậu cũng sẽ vui mừng thay cho bà.

Chỉ là… Kỷ Hòa hỏi đến chuyện này làm gì?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Kỷ Hòa đột nhiên bật cười:

"Cậu đoán xem, người yêu của mẹ cậu là ai nào?"

Học sinh nam là người rất thông minh. Nghe cách hỏi này, trong đầu cậu lập tức lóe lên một suy đoán.

Nhưng nếu thật sự là như thế…

Không thể nào?!

Mắt cậu mở to đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Kỷ Hòa:

"Chắc không trùng hợp đến mức đó đâu nhỉ?"

"Không sai." Kỷ Hòa gật đầu: "Người yêu của mẹ cậu chính là bố của cô bạn cậu thích."

Như một quả bom tấn vừa phát nổ, bão bình luận lập tức nổ tung.

"[Á đù má! Thật sự có người yêu cuối cùng thành anh em phiên bản đời thật luôn!]"

"[Vô lý quá! Tôi cứ tưởng chuyện này chỉ có trong phim, nào ngờ ngoài đời cũng có?!]"

"[Thật ra hiện thực còn máu chó hơn trong phim nữa kìa.]"

"[Ôi mẹ ơi, sao lại trùng hợp đến mức này vậy trời?! Bạn học sinh này đáng thương quá...]"

Sắc mặt học sinh nam dần trở nên trắng bệch.

Thảo nào…

Rõ ràng là bạn nữ cũng thích cậu, nhưng lại không thể đồng ý.

Bởi vì… hai người họ rất có thể sẽ trở thành anh em trong tương lai.

Đúng là một câu chuyện cười từ địa ngục cười lên tận trời xanh.

Kỷ Hòa lại nhẹ giọng nói thêm:

"Nói ra thì, mẹ cậu và bố bạn ấy quen nhau, cũng là nhờ hai đứa đấy."

Học sinh nam khẽ cười khổ, giọng khàn đặc:

"Em biết mà. Là nhờ buổi họp phụ huynh nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK