Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước những lời quát mắng đầy phẫn nộ của ông cụ, sắc mặt Tiết Liên ngày càng tái nhợt.

Chuyện đi ở rể nhà người khác vốn là nỗi nhục trong lòng ông ta.

Bề ngoài, ai cũng nghĩ rằng Tiết Liên may mắn khi được "gả vào hào môn", sống trong nhung lụa. Nhưng thực tế, dù đi đến đâu, ông ta cũng bị thiên hạ chê cười, xì xào bàn tán.

"Ông ta ở rể nhà người ta đấy, cũng giống mấy thằng chạn vương thôi!"

"Cười chết mất, con của ông ta chắc cũng không mang họ ông ta đâu nhỉ? Đàn ông mà đi ở rể thì đúng là mất mặt!"

"Nghe nói vợ ông ta chết từ lâu rồi, vậy mà bố vợ còn ép ông ta không được tái hôn. Đáng thương thật, ở rể thì chỉ có thể cam chịu như vậy thôi!"

Những lời đàm tiếu ấy như từng nhát dao cứa vào lòng Tiết Liên.

Ông ta hít sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo:

"Bố, con không có ý gì đâu... Con chỉ thuận miệng than phiền vài câu thôi..."

Nhưng ông cụ chẳng hề dao động, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

"Thuận miệng than phiền?" Ông cụ gằn giọng. "Anh có con riêng bên ngoài, mà vẫn dám nói chỉ là than phiền? Anh còn tính toán lên đầu Tiểu Chiến? Đã như vậy, nếu anh đã chán làm rể nhà họ Giản, tôi thành toàn cho anh!"

Ông cụ nghiêm giọng, từng chữ như đinh đóng cột:

"Trong vòng một tiếng, anh thu dọn đồ đạc và biến khỏi nhà tôi!"

Dứt lời, ông cụ chống quải trượng, dứt khoát xoay người bước ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này—

Một cơn đau nhói đột ngột tràn qua lồng ngực ông cụ!

"Ưm...!"

Ông cụ nhíu mày, một tay ôm chặt ngực, thân thể loạng choạng rồi ngã quỵ xuống nền đất.

"Bố!"

Tiết Liên giật mình, nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông ta lóe lên một tia tính toán.

Người phụ nữ bên cạnh hoảng sợ hét lên:

"Ông làm sao vậy? Chúng tôi không làm gì ông cả! Đừng có vu oan cho chúng tôi!"

Tiết Liên liếc nhìn ông cụ đang co giật trên mặt đất, lạnh lùng nói:

"Không... Ông ấy bị bệnh tim. Có lẽ là tái phát bệnh tim rồi."

Quả đúng như vậy.

Vừa rồi ông cụ quá tức giận, nên cơn đau tim đột ngột ập đến.

Ông cụ run rẩy, cố hết sức đưa tay lần mò vào túi áo, tìm lọ thuốc của mình.

Là một người mắc bệnh tim, ông cụ luôn mang theo thuốc bên người. Nhưng vì cơn đau quá dữ dội, tay ông run lẩy bẩy, cố mãi vẫn không lấy được lọ thuốc ra.

Người phụ nữ thấy vậy liền ngồi xổm xuống, định giúp ông cụ lấy thuốc.

Nhưng Tiết Liên bất ngờ giữ tay cô ta lại, trầm giọng nói:

"Cô làm gì vậy? Không cần giúp ông ta."

Người phụ nữ sững sờ: "Nhưng mà..."

Tiết Liên nhếch mép, ánh mắt đầy tính toán:

"Chẳng phải chúng ta vẫn luôn mong ông ta chết đi sao? Nếu bây giờ ông ta chết, chẳng phải là đúng ý chúng ta ư?"

Người phụ nữ trợn tròn mắt, chần chừ: "Nhưng... như vậy có được không? Đây là giết người đấy!"

Tiết Liên bật cười:

"Sao lại là giết người? Chúng ta đâu có làm gì. Ông ta tự nhiên phát bệnh, không phải do chúng ta gây ra. Ai có thể trách chúng ta đây?"

Ông ta hạ thấp giọng, chậm rãi nói:

"Hôm nay chúng ta vốn không có mặt trên lầu. Cả hai đang nói chuyện dưới phòng khách, còn bố vợ tôi thì một mình trong thư phòng. Không ai chứng kiến, không ai biết. Chỉ là... không may ông ấy lên cơn đau tim, không kịp uống thuốc rồi qua đời. Chúng ta không nghe thấy gì cả. Lúc lên lầu, chúng ta phát hiện ông ấy đã chết... Đây là sự thật. Không đúng sao?"

Người phụ nữ nhìn ông ta, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Cùng lúc đó, ông cụ nằm trên mặt đất, lắng nghe từng lời lạnh lùng của Tiết Liên.

Cả đời này, ông cụ chưa từng hối hận điều gì. Nhưng ngay lúc này, ông cụ thật sự hối hận!

Ông hối hận vì đã tin tưởng giao con gái mình cho người đàn ông này. Ông hối hận vì đã để cháu ngoại của mình sống chung với một kẻ lòng dạ hiểm độc như vậy!

Tiểu Chiến còn quá trẻ, hoàn toàn không thể đấu lại con cáo già này!

Nghĩ đến đây, ông cụ nghiến răng, dốc hết sức lực cuối cùng, run rẩy mò vào túi áo.

Cuối cùng—

Ông cũng chạm được vào lọ thuốc!

Ông cụ vội vàng mở nắp, run rẩy lấy ra hai viên thuốc, định cho vào miệng.

Nhưng ngay khi viên thuốc sắp chạm vào môi—

"Bố vợ."

Tiết Liên mỉm cười, vươn tay giật phăng hai viên thuốc khỏi tay ông cụ.

Sau đó, ông ta cầm lấy lọ thuốc, lạnh lùng dốc ngược, để từng viên thuốc rơi xuống sàn nhà.

Cuối cùng, ông ta nhấc tay, ném thẳng lọ thuốc ra ngoài cửa sổ!

Tiết Liên cúi xuống, nhìn ông cụ đang đau đớn, giọng điệu đầy trào phúng:

"Thật trùng hợp, bố vợ à."

Ông ta nhún vai, giả vờ tiếc nuối.

"Ngài đột nhiên tái phát bệnh tim, nhưng lọ thuốc này... lại vừa đúng lúc hết mất rồi."

Nói xong, Tiết Liên nhét mạnh chai thuốc vào tay ông cụ.

Ông cụ trợn trừng mắt, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng thốt lên từng chữ:

"Anh… Anh! Đồ khốn nạn! Anh không sợ gặp quả báo sao?"

Tiết Liên cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng không chút do dự.

"Sợ gì chứ? Dù sao ông cũng chết rồi. Nếu tôi có gặp quả báo, ông cũng chẳng thể nhìn thấy được!"

Lời vừa dứt, đối diện với sự tàn nhẫn của con rể, ông cụ chỉ có thể bất lực nhìn hắn, rồi dần dần chìm vào cơn hấp hối…

Sau khi nghe được toàn bộ sự thật, Diệu Thúy Giác sững sờ.

"!!!"

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình livestream của Kỷ Hòa thật lâu, thậm chí không cần suy nghĩ xem những gì cô nói là thật hay giả.

Ngay giây phút tiếp theo, anh quay ngoắt sang bố mình, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ:

"Bố thật sự là kẻ vô liêm sỉ đến vậy sao? Chính bố đã giết ông ngoại!!! Bố đã giết người rồi!!!"

Tiết Liên giật lùi một bước, mặt cắt không còn giọt máu. Ông ta lắc đầu liên tục, miệng nói không ngừng:

"Không phải đâu con trai! Con ả chủ kênh này nói dối đấy! Sao bố có thể làm chuyện đó được chứ? Bình thường bố luôn là người kính trọng ông cụ nhất mà! Con thà tin người ngoài còn hơn tin chính bố mình sao?"

Diệu Thúy Giác nghiến răng, suýt nữa đã lớn tiếng phản bác, nhưng ngay lúc này—

Gió lớn nổi lên dữ dội!

Bầu trời đang trong xanh bỗng chốc trở nên âm u đáng sợ.

Quan tài của ông cụ đang đặt trên mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt!

Thứ chất lỏng đỏ sẫm từ trước giờ chỉ rỉ ra từng chút một, lúc này lại tràn ra dữ dội, dần biến thành màu đen kịt. Thứ đó không còn chỉ là máu thông thường nữa—nó giống như có sinh mạng, từ từ lan đến dưới chân những người đứng gần.

Đám công nhân phụ trách di dời quan tài bị dọa đến mức thất thanh la hét!

"Chạy mau!!!"

"Xác chết vùng dậy rồi! Xác chết vùng dậy rồi!!!"

Tiếng hét chói tai vang vọng cả nghĩa trang.

Quan tài tiếp tục rung lắc dữ dội hơn. Cùng lúc đó, từ bên trong phát ra những tiếng "Ầm", "Ầm", "Ầm" theo nhịp điệu, như thể có thứ gì đó đang cố phá vỡ mọi xiềng xích để trồi lên khỏi nhân gian.

Diệu Thúy Giác sợ đến ngây người.

Anh biết Kỷ Hòa ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra… nhưng cảnh tượng trước mắt này—

Vẫn quá mức đáng sợ!

Nếu Diệu Thúy Giác đã sợ đến vậy, thì Tiết Liên—kẻ đã ra tay hại chết ông cụ—chắc chắn còn kinh hãi gấp bội.

Ngay khi quan tài rung chuyển mạnh hơn, Tiết Liên đã cảm thấy tình hình không ổn, định quay người bỏ chạy.

Nhưng không được.

Hai chân ông ta cứng đờ như thể bị gắn chặt xuống đất.

Một sức mạnh vô hình nào đó đang siết chặt lấy ông ta, không cho phép ông ta tiến về phía trước dù chỉ nửa bước!

"Bịch—"

Một tiếng động khủng khiếp vang lên!

Nắp quan tài bật tung.

Ngay sau đó, một cánh tay tái nhợt, khô quắt với những móng tay dài nhọn hoắt vươn ra ngoài…

Chỉ cần một cú cào nhẹ từ bàn tay này, da thịt cũng đủ bị xé rách, máu chảy không ngừng.

Rồi một cánh tay nữa thò ra.

Chủ nhân của quan tài… đã thức tỉnh!

Tiết Liên run rẩy đến cực hạn.

Toàn thân ông ta cứng đờ, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Chỉ sau một giây, ông ta rốt cuộc không nhịn được nữa—

"Póc!"

Một dòng chất lỏng ấm nóng lan xuống chân…

Tiết Liên đã sợ đến mức tè ra quần!

Giọng nói run rẩy của ông ta vang lên trong sự hoảng loạn tột cùng:

"Đừng, đừng giết tôi! Tôi nhận tội mà được không? Là tôi… Là tôi đã làm hại bố vợ…! Tất cả đều là do tôi!!! Bố vợ đại nhân đại lượng, xin ngài tha thứ cho tôi!!!"

Ngay khi những lời đó thoát ra khỏi miệng Tiết Liên, điều kỳ lạ liền xảy ra.

Quan tài vốn đang rung lắc dữ dội bỗng dưng dừng lại.

Nắp quan tài—vốn bị bật ra—từ từ khép lại.

Hai cánh tay tái nhợt cũng dần rút trở vào trong.

Ngay cả vũng máu loang lổ trên đất cũng nhanh chóng bị hút về quan tài, như thể chưa từng xuất hiện.

Tất cả quay trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có.

Kỷ Hòa bình tĩnh nhấn nút thu âm, sau đó gửi đoạn ghi âm đến Diệu Thúy Giác:

"Đây là bằng chứng lời thú nhận của bố anh."

Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp:

"Anh cũng có thể điều tra thêm. Ông ta có một người con trai mười tám tuổi, tên là Tiết Chiếu. Đứa trẻ đó là con riêng của ông ta với người phụ nữ khác."

Diệu Thúy Giác nghe đến đây, cả người run lên vì tức giận. Anh hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, rồi chân thành nói:

"Cảm ơn chủ kênh… Cảm ơn chủ kênh rất nhiều!"

"Không sao." Kỷ Hòa nhẹ giọng. "Cuối cùng, ông ngoại anh cũng có thể yên nghỉ rồi."

Làm nghề này lâu năm, cô đã thấy quá nhiều người ác với tư duy méo mó như thế.

Cô cũng chẳng còn lạ gì nữa.

Ngay sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Diệu Thúy Giác, một thông báo mới hiện lên góc phải màn hình.

Kỷ Hòa thoải mái nhấn vào.

Một người có ID "Đới Phàm" nhắn tin đến:

"Chủ kênh, nghe nói chị có thể xem bói bắt ma rất giỏi. Vậy chị có thể giúp chuyển lời của người sống đến người đã chết không?"

Kỷ Hòa trả lời:

"Được, nhưng điều kiện là linh hồn đó vẫn còn ở địa phủ, chưa đi đầu thai."

Nếu không, dù có chuyển lời cũng chẳng có tác dụng gì.

Đới Phàm nhanh chóng nhắn lại:

"Mẹ tôi vừa mất được nửa tháng, chị có thể giúp tôi chuyển lời cho mẹ không?"

Kỷ Hòa nhìn bát tự của Đới Phàm, nhận ra cậu ta vẫn còn rất trẻ, có lẽ chỉ vừa thi đại học xong.

Còn trẻ thế này mà đã mất mẹ…

Thật đáng thương.

Chẳng trách lại nhớ mẹ đến mức phải nhờ cô giúp chuyển lời.

Cô tính toán một chút, xác định hồn của mẹ Đới Phàm vẫn còn ở địa phủ, liền nói:

"Được. Cậu muốn nói gì?"

Đới Phàm im lặng một lúc, rồi nhắn lại:

"Vậy phiền chị chuyển lời giúp tôi… ‘Mẹ đúng là một người mẹ vô trách nhiệm. Con ghét mẹ.’"

Kỷ Hòa: "..."

Cô rút lại suy nghĩ ban nãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK