Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn mờ mịt của tầng hầm ẩm thấp, một bóng người gầy gò co rúm lại trong góc tường, thân thể run lên từng chặp như thể đang hứng chịu cơn lạnh thấu xương.

Tiếng xiềng xích va vào nhau leng keng theo từng cử động nhỏ bé của cô.

Tôn Hồng Phi đứng trước mặt cô, nụ cười trên môi dần tắt, thay vào đó là ánh mắt hằn học. Hắn với tay rút cây roi treo trên vách tường, bàn tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.

"Bốp!"

Chiếc roi quất mạnh xuống nền đất, để lại một vệt trắng hằn sâu.

Người con gái trong góc càng co rúm lại, toàn thân run lên bần bật.

Tôn Hồng Phi khập khiễng tiến tới, vung roi lên không chút do dự.

Tiếng roi vun vút xé gió hòa cùng tiếng kêu đau đớn vang lên trong căn phòng tối tăm.

"Đồ đàn bà đê tiện! Chẳng qua ông đây chỉ què có một chân, mày dựa vào đâu mà dám khinh thường tao?"

"Mày có chút học vấn thì làm sao? Không phải vẫn phải dựa vào đàn ông để sống à?"

"Ông đây cho mày ăn, cho mày uống, vậy mà còn không biết điều! Còn dám bỏ trốn? Xem ông đây có đánh chết mày không!"

Mỗi lần roi vung xuống, lại thêm một vết thương hằn lên da thịt. Ban đầu cô còn kêu lên đau đớn, nhưng dần dần, chỉ còn tiếng thở yếu ớt.

Lưng áo đã bị đánh đến rách bươm, để lộ những vết roi chi chít. Máu từ khóe miệng nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.

Bàn tay cô gái siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, đôi mắt phủ đầy tuyệt vọng. Nhưng trong đó, nơi sâu thẳm nhất, vẫn le lói một tia sáng.

Cô phải sống!

Bố mẹ vẫn đang chờ cô trở về!

Cuối cùng, khi đã trút hết cơn giận, Tôn Hồng Phi hất cây roi sang một bên, thở phì phò. Hắn lảo đảo rời khỏi tầng hầm, miệng còn khe khẽ ngân nga một giai điệu vui vẻ.

Có lẽ, dáng vẻ đau đớn của cô đã khiến hắn hài lòng.

Nhưng trong cơn hả hê, hắn quên mất một điều—khóa lại vách ngăn.

Không lâu sau, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong kho lương thực.

Chung Chí Kiệt đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt lộ rõ vẻ sốt ruột.

Ông rà soát từng góc tối, nhưng không thấy bóng dáng con gái đâu.

Đến khi nhìn thấy một góc cỏ khô bị vén lên, ông mới chú ý đến một vách ngăn ẩn sau đó.

Chung Chí Kiệt lập tức lao tới, kéo mạnh vách ngăn ra.

Ngay lập tức, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

"Tiểu Dung?"

Ông run giọng gọi, cẩn thận bước xuống bên dưới.

Cô gái trong góc vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở yếu ớt.

"Tiểu Dung?"

Hình như có tiếng ai đó gọi cô. Mí mắt cô khẽ co giật, rồi từ từ mở ra.

Qua màn sương mờ ảo, cô thấy một bóng hình quen thuộc.

"Bố..."

Chỉ một chữ thốt ra, nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống.

Chung Chí Kiệt chạy tới, quỳ xuống ôm chặt lấy con gái.

"Tiểu Dung!"

Cô nhìn ông, giọng nói nghẹn ngào: "Bố... có phải con đang mơ không?"

Lần bị đánh này, cô đã không khóc. Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, nước mắt lại tuôn rơi.

Đây có phải là mơ không?

Chung Chí Kiệt chạm vào những vết thương trên người cô, cảm nhận được cơ thể gầy guộc của con gái đang run rẩy. Trong lòng ông dâng lên một cơn tức giận ngút trời, hận không thể lập tức xông ra ngoài giết chết Tôn Hồng Phi.

"Tiểu Dung, bố tới rồi! Bố đưa con ra khỏi đây ngay!"

Cô gái hoảng hốt siết chặt tay ông.

"Không! Bố, không được!" Tiểu Dung khẽ thở dốc, giọng nói đầy lo lắng. "Chúng ta vừa ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay. Bố đi trước đi, tìm cảnh sát tới cứu con!"

"Không được! Sao bố có thể bỏ con lại đây?"

Chung Chí Kiệt cương quyết kéo cô dậy.

Nhưng Tiểu Dung đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

"Không kịp nữa rồi! Gã sắp tới!"

Cô gom hết chút sức lực cuối cùng, đẩy mạnh Chung Chí Kiệt ra.

"Bố mau đi đi!"

Chung Chí Kiệt siết chặt tay, hốc mắt đỏ hoe, nhưng ông biết con gái nói đúng.

Bây giờ không thể mang Tiểu Dung đi.

Ông hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, cắn răng nói: "Con chờ bố! Bố nhất định sẽ quay lại cứu con!"

Nói xong, ông xoay người lao ra ngoài.

Chỉ một lát sau, Tiểu Dung nghe thấy tiếng khóa vách ngăn bên ngoài.

Là Tôn Hồng Phi.

Hắn nhớ ra lúc nãy quên khóa cửa.

Cô thở phào, tựa người vào vách tường lạnh lẽo, nhắm mắt lại.

Cô tin rằng... bố nhất định sẽ quay lại.

Chung Chí Kiệt loạng choạng lao vào sở cảnh sát.

Hơi thở ông gấp gáp, bước chân xiêu vẹo như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ. Trên người ông, quần áo dính đầy máu, từng vệt loang lổ, vừa khô vừa ướt, trông vô cùng kinh hoàng.

Cảnh sát trực ban ngẩng lên nhìn, lập tức biến sắc. Anh ta bật khỏi ghế, lao tới đỡ lấy Chung Chí Kiệt.

“Chú ơi! Chú bị thương ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chưa kịp trả lời, cánh cửa bên cạnh đã bật mở. Một cảnh sát lớn tuổi cầm theo bình giữ nhiệt bước ra. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông sững người rồi lập tức nghiêm giọng hỏi:

“Tiểu Lâm, có chuyện gì thế?”

Ngay khi ánh mắt chạm đến gương mặt Chung Chí Kiệt, người cảnh sát lớn tuổi kia đột nhiên khựng lại, vẻ mặt thoáng chút bàng hoàng.

“Lão Chung? Ông làm sao thế này? Tiểu Lâm, gọi ngay xe cấp cứu đi!”

“Không! Tôi không sao cả!” Chung Chí Kiệt hoảng hốt xua tay, ánh mắt ông đỏ hoe, giọng nói lạc đi vì kích động. Ông nhào tới nắm chặt lấy tay viên cảnh sát kia. “Cảnh sát Trương, máu này là của Tiểu Dung! Tôi tìm thấy Tiểu Dung rồi! Con bé đang ở thôn Thạch Đầu!”

Cảnh sát Trương nhíu mày, vội vàng kiểm tra khắp người Chung Chí Kiệt. Khi chắc chắn rằng ông không có vết thương nào, ông mới thở phào, ra hiệu cho Tiểu Lâm đi rót nước. Sau đó, ông nhẹ nhàng đỡ Chung Chí Kiệt ngồi xuống.

“Chí Kiệt, ông cứ bình tĩnh, ngồi xuống trước đã. Có chuyện gì, từ từ kể lại cho tôi nghe.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK