Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình ảnh Từ Dung Dung bỗng hiện lên trong tâm trí Kỷ Hòa.

Cô gái nhỏ đáng thương ngồi co ro trong góc tối, trên tay cầm một con d.a.o nhỏ.

Mỗi nhát d.a.o khắc xuống da thịt, m.á.u tươi trào ra rồi nhỏ xuống sàn lạnh lẽo. Nhưng cô ấy không dừng lại, vẫn cố chấp khắc từng nét chữ lên cánh tay mình, như thể chỉ có cách đó mới khiến cô ấy, hoặc một ai đó, thực sự biến mất.

Mỗi khi đầu ngón tay Kỷ Hòa lướt qua một vết thương, cô đều cảm nhận được sự tuyệt vọng đến cùng cực của Từ Dung Dung.

Những vết thương ấy không chỉ hằn trên da thịt, mà còn khắc sâu vào tâm hồn cô ấy.

Nếu là một người có tâm cảnh yếu đuối, e rằng đã sớm bị cảm giác này nhấn chìm.

Kỷ Hòa cúi đầu, chậm rãi đặt tay lên cánh tay gầy guộc đầy vết thương của Từ Dung Dung.

Cô gái nhỏ hơi run lên.

Từ Dung Dung không nhìn thấy biểu cảm của Kỷ Hòa, chỉ cảm nhận được sự dịu dàng trong từng động tác.

Chưa từng có ai nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy—ấm áp, không có thương hại, cũng không có ghê sợ.

Cô ấy biết cơ thể mình rất xấu xí, biết những vết sẹo này khiến người khác kinh hãi.

Nhưng... người chị trước mặt không hề sợ hãi.

"Em xin lỗi, chị ơi..."

Cô ấy khẽ cất giọng, có chút căng thẳng. Cô sợ rằng người chị tốt này cũng sẽ giống như bọn họ, nhìn cô bằng ánh mắt xa lánh, coi cô là một kẻ điên.

Nhưng—

Khi Từ Dung Dung ngước lên, cô ấy nhìn thấy đôi mắt Kỷ Hòa.

Ánh mắt ấy không có sợ hãi, không có thương hại.

Chỉ có một sự lạnh lẽo sắc bén, như đang cố kìm nén cơn thịnh nộ sắp bùng phát.

Kỷ Hòa nhắm mắt, ép mình thu lại sát khí đang dâng trào trong lòng.

Cô mở mắt, chậm rãi nói từng chữ:

"Kẻ đã hại em, chị sẽ bắt hắn phải trả giá."

——

Người tu tiên đi trên con đường thành đạo, thứ họ tu luyện không chỉ là pháp lực, mà còn là tâm.

Sư phụ từng nói: "Nhân gian chính là địa ngục. Nếu có lương tri, con chỉ chuốc thêm đau khổ. Nếu muốn cứu tất cả mọi người, con sẽ chẳng cứu được ai."

Những người trong Huyền Môn, nếu không thể đoạn tuyệt thất tình lục dục, cuối cùng cũng sẽ bị nhân quả trói buộc, không bao giờ có thể thành tiên.

Một lời thành sấm.

Nhưng nếu ngay cả lòng lương thiện và sự đồng cảm cũng mất đi, thì dù có thành tiên, cũng chỉ là một cái xác rỗng mang theo tiên lực mà thôi.

Kỷ Hòa thu lại suy nghĩ, nhanh chóng bày trận pháp trong phòng bằng những cành cây nhỏ.

Trận pháp này không có tác dụng gì lớn, chỉ giúp điều hòa không khí trong phòng, khiến người ở bên trong cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhờ vậy, trong mấy ngày qua, cô đã khôi phục được một chút linh lực.

Dù vậy, lượng linh lực này vẫn chẳng đáng là bao—thậm chí còn không bằng một đệ tử ngoại môn mới nhập môn, chỉ đạt luyện khí tầng một.

Có lẽ, tình trạng của cô bây giờ cũng chẳng khác gì những người phàm ở thế giới trước, học vài ba tháng "tiên pháp" vớ vẩn rồi tự cho mình là cao nhân.

Cũng chẳng trách Huyền Môn ở thế giới này ngày càng suy yếu.

Kỷ Hòa hít sâu một hơi, tập trung điều động toàn bộ linh lực ít ỏi của mình, truyền vào cơ thể Từ Dung Dung.

Ánh sáng nhạt bao phủ lấy cánh tay cô gái nhỏ.

Những vết thương cũ dần dần mờ đi, cơn đau từ những vết rạch mới cũng từ từ tan biến.

Từ Dung Dung kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cô ấy chớp mắt mấy lần, rồi bất giác, viền mắt ươn ướt.

Cô ấy không phải là kẻ bị Thượng Đế bỏ rơi.

Tiên nữ đã đến để cứu cô ấy.

Kỷ Hòa từ từ đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.

"Đây là bí mật của chúng ta."

Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

"Hứa với chị, phải cố gắng sống sót."

Từ Dung Dung nấc nhẹ, nước mắt rơi xuống.

Như thể cô ấy vừa hứa một lời hứa quan trọng đến mức phải dùng cả cuộc đời để bảo vệ.

Cô ấy gật đầu thật mạnh.

Lúc này, Kỷ Hòa mới mỉm cười.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, cô chậm rãi đóng cửa lại.

Nụ cười ấm áp trên môi cô biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng tột độ.

Tiểu Nguyệt Nha từ xa đi tới, trên tay cầm hai ly trà sữa, vui vẻ gọi:

"Chị Kỷ Hòa, xong rồi sao? Chuyện của Dung Dung giải quyết ổn thỏa chứ?"

Kỷ Hòa liếc nhìn cô ấy, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm ngầm:

"Không, mới chỉ là bắt đầu thôi."

Trên đường đến nhà Từ Dung Dung, điện thoại của Kỷ Hòa đột nhiên rung lên. Cô liếc nhìn màn hình, hiển thị hai dòng tin nhắn vừa gửi đến.

—— Là Đường Giai Giai.

"Đường Đường: Đại sư Kỷ Hòa, tôi đã dùng bùa quấn quanh sợi lắc tay rồi mang đi đốt như cô dặn. Anh ta sẽ không xuất hiện nữa đúng không?"

Kỷ Hòa cụp mắt, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình, đáp lại một câu ngắn gọn:

"Kỷ Hòa: Sẽ không bao giờ xuất hiện được nữa."

Thành phố Lân.

Tiệm trang sức Hồng Thủy.

Một người đàn ông ăn mặc như thầy tu vén rèm bước vào tiệm, theo sau là một người phụ nữ trung niên với đôi mắt sưng đỏ, trông như vừa khóc rất nhiều.

Chủ tiệm nhanh chóng tiến lên đón tiếp.

Hình như vị thầy tu này vừa tham gia một lễ tế bái nào đó, trong tay ông ta vẫn còn cầm một chiếc mõ gỗ.

"Ông chủ Lưu, đây là chị Trương."

Người phụ nữ được gọi là chị Trương cầm trong tay một chiếc túi vải bố, ánh mắt lướt nhanh qua những quầy trưng bày, rồi khẽ hỏi:

"Đại sư, đây chính là nơi… mà ông nói sao?"

Những món trang sức với nhiều kiểu dáng khác nhau được bày biện ngay ngắn trong tủ kính.

Có cái trông đơn giản nhưng mang phong cách cổ xưa, có cái tinh xảo sang trọng, mang ý nghĩa riêng biệt.

Nhưng dù là món nào, tất cả đều toát ra một luồng hơi thở âm tà.

Chị Trương siết chặt chiếc túi vải trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ băn khoăn.

Thầy tu kia liếc nhìn bà ta, thản nhiên nói:

"Chị Trương, bà cứ đưa món đồ đó cho ông chủ Lưu là được. Yên tâm đi, ông ta đã từng thực hiện minh hôn cho mấy chục người rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Nói rồi, ông ta nhẹ nhàng lần chuỗi phật châu trong tay, đôi mắt hí xoay tít một vòng, như đang đánh giá điều gì đó.

Nghe vậy, nét căng thẳng trên mặt chị Trương dần vơi đi. Bà ta đưa chiếc túi vải ra, nhưng ngay khi ông chủ Lưu định nhận lấy, bà ta lại không kìm được mà nắm chặt lại.

"Tôi… tôi không biết phải lấy thứ gì. Ngoài ngày sinh bát tự của con trai, tôi còn mang theo một số đồ vật thằng bé thích lúc còn sống… Nếu không dùng được thì có thể trả lại cho tôi không?"

"Đó là điều đương nhiên."

Ông chủ Lưu gật đầu, nhận lấy túi vải, rồi nói:

"Vui lòng đợi một chút."

Dứt lời, ông ta quay người bước vào một căn phòng nhỏ phía sau tiệm, để lại thầy tu và chị Trương đứng chờ trong cửa hàng.

Ánh mắt chị Trương vẫn dõi theo bóng lưng ông ta, dường như muốn nhìn xuyên qua cả cánh cửa để xem bên trong đang làm gì.

Thầy tu thì vẫn bình thản gõ mõ, miệng lẩm nhẩm đọc một bài kinh nào đó không rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK