"Tôi đã tìm hiểu tất cả những nơi mà người ta nói rằng xe buýt ma từng xuất hiện và đánh dấu toàn bộ trên bản đồ. Trạm xe buýt này chính là nơi nó xuất hiện nhiều nhất."
"Tôi đã bôi nước mắt bò rồi, âm khí ở đây nặng như vậy, chỉ cần xe buýt ma số 404 xuất hiện, chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy nó."
[Chủ kênh liều thật đấy! Không chỉ đến vào giờ này mà còn bôi cả nước mắt bò, đúng là người giỏi tìm đường chết!]
[Tôi hóng xem lát nữa chủ kênh có sợ đến phát khóc hay không!]
[Có vẻ bạn là người mới nhỉ? Đừng coi thường Quý Dương, cậu ấy là chủ kênh thám hiểm chuyên đi khám phá những nơi có lời đồn ma quái. Tôi theo dõi phát sóng trực tiếp của cậu ấy từ lâu rồi!]
Quý Dương liếc nhìn số người tham gia phòng phát sóng trực tiếp, thấy lượng người xem càng lúc càng tăng thì trong lòng thầm đắc ý.
Là một chủ kênh thám hiểm lâu năm, trước giờ anh chưa từng thấy quỷ.
Anh tin rằng trên đời này có quỷ, nhưng không tin rằng mình có thể gặp được.
Bởi vì từ nhỏ bát tự anh rất cứng, dương khí mạnh, không dễ bị quỷ quấy nhiễu. Nếu không thì anh cũng chẳng dám phát sóng kiểu này.
…
Mười một giờ đêm.
Giờ này rất ít người còn đi xe buýt.
Trạm xe buýt trống không, chỉ còn mỗi mình Quý Dương.
Nơi này không phải trung tâm thành phố, xe cộ qua lại cũng thưa thớt.
Cả con đường yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Quý Dương khẽ rùng mình, theo bản năng xoa xoa hai tay.
Lạ thật…
Giữa tháng sáu rồi, sao buổi tối vẫn lạnh như thế này?
Fan trong phòng phát sóng lập tức nhận ra động tác của anh, bắt đầu cười trêu:
[Sao thế? Chủ kênh run cái gì đấy? Đừng nói là bắt đầu sợ rồi nhé?]
[Lạnh vậy là có vấn đề đó! Có khi nào sắp có thứ không sạch sẽ tới không? Aaaaa! Chủ kênh, có phải không vậy?]
[Chủ kênh run rồi kìa! Hahaha!]
"Đi đi đi, tôi mà sợ á? Còn lâu nhé!" Quý Dương trừng mắt đáp.
Nhưng đúng lúc này, anh bỗng thấy một chiếc xe buýt từ xa chầm chậm chạy tới.
Chỉ có điều…
Màn hình hiển thị tuyến đường của xe lại không sáng.
Không có số hiệu, cũng không có đích đến.
Quan trọng hơn…
Lái xe đâu?
Mẹ nó, không có tài xế thì xe chạy kiểu gì?!
Trong chớp mắt, lưng Quý Dương túa đầy mồ hôi lạnh.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vừa mới mở phát sóng trực tiếp mà đã gặp xe buýt ma rồi sao?
Tin đồn ở thành phố S… là thật ư?
Anh nhớ lại một bình luận lúc nãy: Nếu nhìn thấy quỷ, tuyệt đối đừng để nó biết mình đã thấy nó, nếu không nó sẽ ra tay với mình.
Quý Dương nhanh chóng thu lại ánh mắt, giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Làm chủ kênh thám hiểm bao năm, chút khả năng phản ứng này anh vẫn có, nếu không thì đã bỏ mạng từ lâu rồi.
Nhưng không ngờ, dù anh đã cố ý lơ đi…
Chiếc xe buýt vẫn dừng ngay trước mặt anh!
[Vãi lều! Chủ kênh gặp nguy rồi! Giả vờ không thấy nhưng quỷ vẫn muốn kéo lên xe!]
[Thôi xong, để tôi đốt vàng mã trước cho chủ kênh…]
[Cho tôi hỏi thật, chủ kênh có mua bảo hiểm chưa vậy???]
Cửa xe buýt chầm chậm mở ra.
Một người đàn ông mặc đồng phục tài xế quay sang nhìn anh, giọng điệu bình thản:
"Nhóc con, màn hình trước xe tôi hỏng rồi, đây là tuyến 404. Cậu có muốn lên không?"
404?!
Chẳng phải đây chính là tuyến xe buýt ma trong lời đồn sao?!
Quý Dương đâu có ngu, còn lâu anh mới lên.
Hơn nữa, lúc nãy rõ ràng anh thấy trong xe không có ai, không có tài xế…
Vậy mà giờ xe dừng trước mặt anh lại đột nhiên có người lái?
Quỷ này muốn lừa anh lên xe, đến mức nào cũng dám làm!
Không thể để nó biết mình đã phát hiện ra điều bất thường.
Mặc dù trong lòng đã hoảng, tay chân bắt đầu lạnh buốt, nhưng Quý Dương vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giọng nói tự nhiên nhất có thể:
"Cảm ơn, nhưng tôi không đi tuyến này."
"Cậu không muốn lên xe à? Ở ga này chỉ có xe buýt số 404 thôi, đây cũng là chuyến gần cuối rồi. Nếu cậu không đi, phải đợi thêm một chuyến nữa đấy."
Quý Dương nhìn vào bên trong xe.
Cả khoang xe trống rỗng.
Rõ ràng là tên tài xế ma này không lừa được ai lên xe, giờ lại định dụ dỗ anh.
"Không vội, không vội, cảm ơn anh. Tôi đang đợi người."
Nói rồi, Quý Dương nghiêng đầu nhìn tài xế, cười cười: "À đúng rồi, ông anh, lúc nãy tôi thấy xe của anh chạy từ xa đến mà sao chẳng thấy ai ngồi lái hết vậy?"
Tài xế sững người, nhưng chỉ trong tích tắc đã bật cười, đáp: "À, chắc cậu nhìn thoáng qua thôi! Vừa rồi tôi thấy ngứa mắt cá chân nên cúi xuống gãi một chút. Chắc cậu chỉ liếc qua đúng lúc đó nên mới tưởng xe không có ai lái."
Quý Dương thầm cười khẩy.
Kiếm cớ cũng khéo thật đấy.
Hừ, rõ ràng là đang dụ anh lên xe!
"Cậu nhóc, chắc chắn là không muốn lên xe chứ? Nếu không thì tôi đi đây."
Quý Dương quả quyết: "Không lên."
Tài xế cười cười, gật đầu: "Được rồi, vậy cậu cẩn thận nhé. Đừng để lỡ chuyến cuối cùng, hai mươi phút nữa mới có xe."
Dứt lời, ông ta lập tức đóng cửa, chiếc xe buýt lướt đi, để lại vệt khí đen lượn lờ giữa màn đêm.
Quý Dương đứng yên nhìn theo đến khi nó khuất hẳn mới khẽ thở ra.
Bão bình luận cũng thở phào theo.
[Trời đất, đáng sợ thật sự! Chủ kênh vừa chạm trán xe buýt ma!]
[Nhưng mà… chẳng phải lời đồn nói rằng nếu gặp xe buýt ma, tài xế sẽ kéo người lên dù có đồng ý hay không à? Vậy sao chủ kênh vẫn đứng đây?]
[Cũng có thể lời đồn không hoàn toàn đúng. Với lại, nếu bị kéo đi thật thì ai còn ở đây để kể chuyện với chúng ta?]
[Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Tài xế ma nói chuyện với chủ kênh lâu như vậy, rõ ràng là muốn dụ lên xe! Chẳng qua không ép buộc trực tiếp thôi.]
[Khoan đã… Ai dám chắc đây là xe buýt ma? Biết đâu chỉ là một tài xế bình thường thích tám chuyện với khách thì sao? Giống như mấy cụ già không biết chữ hay hỏi tài xế xe có đi qua ga này không ấy.]
[Đúng đó! Nhìn thấy một chiếc xe đã vội vàng bảo là xe buýt ma, mấy người bị hoang tưởng tập thể à? Tuyến 404 vẫn chạy bình thường mà.]
[Ủa? Bạn tỉnh táo chút đi, chính chủ kênh nói vừa rồi xe chạy đến mà không có ai lái đấy!]
[Tài xế giải thích rồi mà? Ông ta chỉ cúi xuống gãi chân thôi.]
[Gãi chân? Trùng hợp vậy cũng tin à? Với lại, đèn báo tuyến trên xe cũng tắt ngúm, tôi dám chắc đây là xe buýt ma!]
Luồng bình luận càng lúc càng sôi nổi.
Quý Dương nhìn thấy hết nhưng không ngăn cản.
Càng náo nhiệt thì phòng livestream của anh càng hot.
Anh dự tính nán lại một lát rồi sẽ về.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng kêu khẽ vang lên bên cạnh.
Anh quay đầu, thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng thẫn thờ, nhìn đống rau củ rơi vãi dưới đất.
Có vẻ bà vừa vô tình làm rơi túi xách.
"Dì ơi, để con giúp dì."
Không chần chừ, Quý Dương cúi xuống nhặt rau giúp bà.