Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Hòa đã chính thức ra tay với nhà họ Kỷ, khiến cả gia tộc tổn thất nặng nề.
Giờ cô lại biết mình là con gái của Kỷ Tinh, vậy thì… rất khó để cô không biết mối quan hệ giữa mình và nhà họ Lâu.

Nếu cô thực sự tìm tới nhà họ Lâu thì sao?
Nếu nhà họ Lâu quyết định ra tay, nhà họ Kỷ liệu còn tồn tại được bao lâu nữa?

Chết tiệt... thật sự chết tiệt...

Đã ngần ấy năm trôi qua, rốt cuộc làm sao Kỷ Hòa lại đột nhiên biết được thân thế của mình?!!

Không thể chần chừ nữa.

Chỉ cần Kỷ Hòa còn sống thêm một ngày, thì đó là thêm một ngày nguy hiểm.
Anh ta phải thúc ép Huyết Đao nhanh chóng ra tay.
Dù là cái giá gì, cũng phải trừ khử Kỷ Hòa!

Ngân Hồ lại nhận được điện thoại từ Kỷ Mặc. Cô nghe xong liền cười lạnh.

"Tôi nói này, bố con nhà họ Kỷ đúng là buồn cười, người nào cũng gấp gáp như lửa đốt, bị một cô nhóc xoay như chong chóng. Nhà họ Kỷ đường đường là danh môn mà chẳng biết xấu hổ."

Nói đến đây, giọng cô trầm xuống, lộ rõ vẻ không vui.
Cô cũng bị xoay như chong chóng, sao có thể vui cho nổi?

Kỷ Mặc bị Ngân Hồ mắng không thương tiếc, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Cô còn có mặt mũi mà nói à? Huyết Đao không phải luôn tự xưng là chưa bao giờ thất thủ sao? Thế mà giờ các người lại thất bại ê chề như vậy?"

Ngân Hồ không hề tức giận, cô đáp lời thản nhiên:

"Anh Kỷ Mặc, tôi chỉ muốn nói với anh điều giống như đã nói với bố anh. Chúng ta là giao dịch tự nguyện, không ai ép buộc ai cả. Nếu cảm thấy không hài lòng thì anh cứ bỏ đi, tôi sẽ không ngăn cản."

Kỷ Mặc nghẹn lời.

Nhưng giờ mọi chuyện đã tới mức này, anh ta không thể đắc tội với Huyết Đao. Anh vẫn còn đang trông chờ bọn họ ra mặt xử lý Kỷ Hòa.

Đè nén hết nỗi bực trong lòng, anh ta cố giữ bình tĩnh hỏi:

"Đã bao lâu từ khi bố tôi liên lạc với các người rồi? Bao giờ các người mới giải quyết được Kỷ Hòa? Chẳng lẽ đến một lời hứa hẹn cũng không thể cho chúng tôi sao?"

Ngân Hồ im lặng một lúc lâu.

Đúng là không thể trì hoãn nữa.

Huyết Đao xưa nay chưa từng thất bại. Nếu cô một mình không giải quyết nổi Kỷ Hòa, thì sẽ liên hệ những người khác cùng ra tay.

Không thể để Kỷ Hòa tiếp tục sống và gây rối thêm nữa.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Ngân Hồ cũng lên tiếng, giọng cô khàn khàn:

"Hai tuần."

"Trong vòng hai tuần, tôi chắc chắn sẽ mang mạng của Kỷ Hòa đến cho anh."

Kỷ Mặc nghe được cam kết, cuối cùng cũng hài lòng, kết thúc cuộc gọi.

Cùng thời điểm đó, tại thôn Lăng Thủy.

Tiêu Nhiên kéo vali, đứng ở đầu làng. Ánh nắng chiếu xuống, mồ hôi lấm tấm trên trán cậu.

Cậu không phải người bản địa, cũng chẳng đến đây du lịch. Lần này, Tiêu Nhiên tới để gặp mặt bạn gái quen qua mạng.

Thời đại này, gặp bạn gái online đã quá phổ biến. Nhưng trong lòng Tiêu Nhiên vẫn không giấu nổi căng thẳng.
Cậu đã xem không ít video gặp gỡ thất bại trên mạng.

Có người nói nặng 45 ký, gặp rồi hóa ra hơn 80. Có người tự nhận cao 1m80, gặp mới biết chỉ nhỉnh hơn 1m60.

Bạn gái của cậu, nhìn qua ảnh thì thanh tú dịu dàng, kiểu nhan sắc có thể làm hoa khôi của cả làng.
Cậu đã bị mê hoặc đến mù quáng nên mới chạy đường xa tới đây.

Nhưng cậu không muốn thất vọng.

Tiêu Nhiên đợi ở đầu làng nửa tiếng, sốt ruột nhắn tin:
"Em tới chưa? Anh đứng đây gần nửa tiếng rồi đấy."

Một giọng nữ nhắn lại:
"Em tới ngay đây. Em mặc váy hồng, anh sẽ nhận ra em liền."

Tiêu Nhiên nhìn quanh. Người ra vào không ít, nhưng tuyệt nhiên không ai mặc váy hồng.

Mãi một lúc sau, cậu mới nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy hồng.
Nhưng...

Cô ta trông đủ tuổi để làm mẹ cậu. Sắc mặt Tiêu Nhiên lập tức tái nhợt.

Cái quái gì vậy???

Đùa cậu chắc?!

Cậu không dám gọi, tay run rẩy gõ mấy chữ trên màn hình:

"Em nói mình là cô gái nhỏ nhắn 18 tuổi, mà thực tế… chỉ có giới tính là đúng!! Hay là chúng ta đừng gặp nữa. Coi như mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, đến rồi đi cũng nhẹ nhàng thôi."

Gửi xong, không đợi phản hồi, Tiêu Nhiên lập tức xóa rồi chặn đối phương, xoay người định rút lui.

Nhưng vừa quay lại, một cô gái đứng trước mặt cậu.

"Anh là... Tiêu Nhiên phải không?"

Giọng nói quen thuộc khiến đồng tử cậu rung lên.
Trước mặt là một cô gái xinh đẹp, đúng kiểu hoa khôi làng — và cô cũng đang mặc váy hồng.

"Em là... Trương Sở Nhược?"

Trương Sở Nhược nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc:
"Không thì ai?"

Tiêu Nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng:
"Ha ha... ha ha... được."

Cậu không thể nói thật rằng mình vừa nhầm một bà cô thành bạn gái mình được!

Trương Sở Nhược nghịch điện thoại, chép miệng hỏi:
"Sao em không nhắn tin cho anh được nữa? Anh xóa em rồi hả?"

Tiêu Nhiên:
"Ha ha, trượt tay... trượt tay thôi."

Dù gặp chút trắc trở, nhưng buổi hẹn hò qua mạng lần này không bị phá hỏng.
Tiêu Nhiên cảm thấy mình thật may mắn.

Huống chi, Trương Sở Nhược ngoài đời còn xinh đẹp hơn trong ảnh, đúng là không hổ danh hoa khôi của làng.

Một cô gái xinh đẹp như Trương Sở Nhược mà cũng phải tìm người yêu qua mạng sao?

Tiêu Nhiên thầm đánh giá cô một lượt, trong đầu không khỏi dấy lên nghi ngờ. Cuối cùng, cậu ta vẫn không nhịn được mà hỏi:

"Em xinh như vậy mà cũng phải hẹn hò qua mạng à?"

Trương Sở Nhược ngẩn người một chút, rồi lại mỉm cười như thể chẳng để bụng gì:

"Sao thế? Xinh đẹp thì không được tìm người yêu trên mạng sao? Em ngại giao tiếp, ngày thường cũng chẳng nói chuyện với ai. Gặp người ngoài thì lại không biết mở lời kiểu gì… như vậy cũng không được à?"

"Được, được chứ." Tiêu Nhiên cười gượng đáp.

Trương Sở Nhược vẫn giữ vẻ thân thiện: "Lần này anh đến rồi thì ở lại chơi vài hôm đi. Chắc anh từng nghe nói về thôn em rồi nhỉ? Thôn Lăng Thủy, nơi chuyên trồng nhân sâm ấy."

"Đương nhiên là anh nghe qua rồi." Tiêu Nhiên gật đầu, dù trong lòng thầm nghĩ: Một người như mình, làm quần quật cả đời cũng chưa chắc mua nổi một củ nhân sâm...

Cậu ta tò mò hỏi: "Nhân sâm ở đây thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết sao? Nghe nói ngay cả bệnh ung thư cũng chữa được?"

"Thật chứ sao không." Trương Sở Nhược mỉm cười đáp. "Nếu không thì anh nghĩ tại sao nó lại đắt đến thế? Nhà em cũng kinh doanh nhân sâm. Anh từ xa đến gặp em, bọn em nhất định phải chiêu đãi một chén canh nhân sâm."

"Thật á?!" Tiêu Nhiên suýt nữa nhảy dựng lên vì mừng. Cậu ta nào dám mơ đến canh nhân sâm, vậy mà Trương Sở Nhược lại chủ động đề cập chuyện đó. Chẳng phải là đối phương có ấn tượng tốt với mình sao?

Xem ra lần gặp mặt này thuận lợi ngoài mong đợi rồi.

Trương Sở Nhược đưa Tiêu Nhiên về nhà mình. Cô đứng ngoài cửa gọi lớn: "Anh ơi, em đưa người về rồi này!"

Một người đàn ông cao lớn bước ra từ trong nhà. Anh ta rất vạm vỡ, khiến Tiêu Nhiên cao gần 1m78 mà cũng cảm thấy mình như một con gà con.

"Đây là anh trai em, Trương Hải." Trương Sở Nhược giới thiệu.

"Chào cậu." Trương Hải liếc nhìn Tiêu Nhiên từ đầu đến chân, giọng nói trầm thấp.

Tiêu Nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, đáp lại không mấy tự nhiên: "Chào anh..."

Mới gặp mặt đã phải đối diện với "anh vợ tương lai", cậu ta còn chưa chuẩn bị gì cả!

"Vào đi, nghỉ ngơi cái đã. Cậu là bạn trai Tiểu Nhược đúng không? Nhà họ Trương tụi tôi phải tiếp đãi cậu đàng hoàng mới được." Trương Hải vừa nói vừa đi thẳng vào bếp. "Thứ nổi tiếng nhất ở thôn Lăng Thủy chúng tôi chính là nhân sâm. Cậu mới đến, không thể không uống một chén canh nhân sâm."

Chẳng mấy chốc, Trương Hải đã bưng ra một bát canh nóng hổi, đặt trước mặt Tiêu Nhiên.

"Mau uống đi!"

Tiêu Nhiên ngẩn người, đáp lại: "À, được..."

Mới lần đầu gặp mặt đã được mời canh nhân sâm, nhà này đối xử với mình tốt quá mức rồi... Có hơi kỳ lạ thì phải?

Bản năng khiến Tiêu Nhiên đưa tay sờ lên thận mình như một phản xạ có điều kiện.

Trương Hải dường như nhìn ra suy nghĩ của cậu, nhếch mép cười khinh thường: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Cái thận của cậu ở ngoài còn không đáng giá bằng một củ nhân sâm ở chỗ tôi đâu."

"Uống nhanh đi. Uống xong rồi ra ngoài giúp tụi tôi tưới nước, xới đất cho đám nhân sâm."

"...Ờ..." Tiêu Nhiên gật đầu, cảm thấy hơi ngượng. Thì ra mời uống canh là để đổi lại sức lao động của mình à...

Mà như vậy cũng tốt. Dù sao được uống canh nhân sâm đã là quá lời rồi. Nếu làm việc chăm chỉ, biết đâu còn ghi điểm với anh trai bạn gái nữa.

Có khi lần này thật sự thoát ế cũng nên?

Cậu ta bắt đầu mơ mộng, hai mắt sáng lên. Nhưng khi đưa tay đỡ lấy bát canh, cả người lại run lên một cái.

Trên bề mặt canh đen sóng sánh, một gương mặt trắng bệch đột nhiên hiện ra. Khuôn mặt đó đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt đầy oán khí.

Tiêu Nhiên dù gan cũng không nhỏ, nhưng khoảnh khắc đó vẫn bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, giọng Trương Hải vang lên bên tai: "Ngẩn ra làm gì? Nhân lúc canh còn nóng thì uống đi. Ngoài kia không dễ mà được uống loại canh nhân sâm thế này đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK