Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Từ sau vụ đó, nhà hát này bắt đầu xuất hiện nhiều tin đồn ma quái. Người ta bảo, thi thoảng vào ban đêm, dù trong nhà hát không có ai, ánh đèn trên sân khấu bỗng sáng rực lên. Rồi có người trông thấy một cô gái mặc váy trắng, đi giày đỏ, đứng múa một mình giữa sân khấu."

"Giày đỏ á?" Yến Lâm hơi sững lại, nhíu mày. "Cái kiểu phối đồ kỳ cục gì thế? Váy trắng mà đi giày đỏ, nhìn lệch tông chết đi được."

Đoàn trưởng nhìn cô, giọng chậm rãi: "Giày ban đầu là màu trắng. Nhưng... bị nhuộm đỏ bởi máu của cô ấy."

Yến Lâm cứng đờ. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô siết chặt ly nước trong tay, giọng khàn khàn: "Bên cảnh sát báo kết quả điều tra rồi. Ngô Mộng Nguyệt... chết vì kiệt sức."

Đoàn trưởng kinh ngạc: "Kiệt sức là sao? Ý là..."

"Cô ấy nhảy đến mức không dừng lại được. Nhảy mãi, nhảy liên tục... cho đến khi kiệt quệ mà chết."

"Hả?!"

Đoàn trưởng bàng hoàng. Môi bà ta khẽ run. Sau cùng chỉ thốt ra một câu lặp đi lặp lại: "Là ma... chắc chắn là có ma rồi..."

Ngô Mộng Nguyệt chết. Đoàn múa mất đi vũ công chính. Đó là một cú sốc lớn. Nhưng đồng nghĩa với việc, cần một người mới thay thế vị trí ấy.

Tiểu Viên nhanh chóng trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.

Nhưng dù được chọn, cô không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Thậm chí trong lòng cô lúc nào cũng đè nặng một cảm giác khó chịu.

Cô không thể quên được dáng vẻ của Ngô Mộng Nguyệt lúc chết.

Cảnh sát bảo là vì nhảy quá sức. Nhưng, một người tỉnh táo, sao có thể nhảy đến chết mà không dừng lại?

Không phải do con người gây ra. Chắc chắn là có thứ gì đó...

Nếu thật sự là ma, vậy tại sao nó lại chọn ra tay với Ngô Mộng Nguyệt? Liệu có người tiếp theo không?

Sau cái chết của Ngô Mộng Nguyệt, không khí trong đoàn trở nên ảm đạm, nặng nề. Ai cũng hoang mang, lo sợ.

Nhưng do đã nhận lịch biểu diễn từ trước, cả đoàn vẫn buộc phải ở lại nhà hát thêm một tuần.

Không còn ai dám ở lại tập đêm một mình nữa, kể cả Tiểu Viên.

Là người thay thế vị trí múa chính, nỗi sợ trong cô lại càng sâu hơn.

Ban đêm, cô luôn rủ vài người đi cùng, không dám ra vào một mình.

Đoàn trưởng cũng lo lắng, thậm chí đã chủ động liên lạc với Cục điều tra hiện tượng siêu nhiên để tìm cách xử lý.

Không ai biết Cục đó làm được gì, nhưng mọi người vẫn âm thầm hy vọng.

Hôm nay, sau buổi tập giữa trưa, Tiểu Viên uống hơi nhiều nước nên bụng bắt đầu sôi lên.

Cô khẽ nhăn mặt, vội nói với mọi người một tiếng rồi đi nhanh về phía nhà vệ sinh.

Lúc này trời đang nắng gắt, giữa trưa, nhà hát đông người, xung quanh có đồng nghiệp, nhà vệ sinh lại gần ngay hậu đài — điều đó khiến cô bớt sợ hơn nhiều.

Ngồi xuống rồi, cô mới cảm thấy bụng quặn đau.

"Có khi bị tiêu chảy rồi..."

Cô nghĩ lại, sáng nay cũng chẳng ăn gì lạ.

Nhìn bốn tờ giấy trong tay, cô chán nản thở dài.

"Thôi kệ, còn điện thoại đây mà. Không lẽ lại không có ai giúp được mình."

Cô định bụng nếu thiếu giấy thì gọi đồng nghiệp mang đến là xong.

Mười phút trôi qua, đúng như dự đoán, giấy hết sạch.

Cô đang chuẩn bị gọi điện thì chợt nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ từ buồng bên cạnh.

Có người?

Tiểu Viên mừng rỡ, vội gõ nhẹ vào vách ngăn:

"Chị ơi, chị có dư giấy không? Cho em xin một tờ với!"

Không ai trả lời.

Chỉ có một tiếng thở dài... dài hơn lúc nãy.

Tiểu Viên cau mày, gõ cửa lần nữa, lần này mạnh tay hơn.

"Chị ơi, nghe thấy không đấy? Có hay không thì cũng nói một tiếng chứ! Không trả lời gì hết là sao?"

Cô bắt đầu cảm thấy bực. Thái độ im lặng này khiến cô thấy cực kỳ bất lịch sự.

Cô cúi xuống, lấy điện thoại định gọi cho đồng nghiệp.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy... từ dưới vách ngăn bên kia, một bàn tay thò ra.

Một bàn tay trắng đến đáng sợ. Trắng đến mức không thật.

Không giống da người. Mà giống như... một mảnh giấy trắng bị bóp nát.

Trong tay đó, có cầm một cuộn giấy.

Tiểu Viên chết sững vài giây.

Rồi vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng:

"...Cảm ơn..."

Đối phương thu tay lại, không phát ra một tiếng động.

Tiểu Viên vừa định dùng mấy tờ giấy vệ sinh thì đột nhiên cảm thấy một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu. Cô chậm rãi ngẩng lên.

Ngay trên vách ngăn sát cạnh, một khuôn mặt trắng bệch thò ra, lơ lửng phía trên đầu cô. Gương mặt ấy áp sát vào vách ngăn, nở nụ cười nham hiểm. Máu đỏ tươi từ kẽ răng nhỏ xuống từng giọt.

Giọng nói vang lên như xé rách không khí:
"Cô thích đôi giày múa của tôi không?"

Tiểu Viên giật mình cúi xuống nhìn tay mình, chỉ thấy tờ giấy trong tay không biết từ lúc nào đã biến thành một đôi giày múa đỏ thẫm. Máu tươi vẫn còn đang nhỏ giọt từ gót giày xuống nền gạch lạnh lẽo.

Cô hét lên một tiếng thất thanh, rồi hoảng loạn loạng choạng bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt trắng bệch như xác chết, miệng không ngừng lắp bắp.

Kỷ Hòa và Yến Lâm vừa bước ra khỏi văn phòng đoàn trưởng thì đúng lúc chạm mặt Tiểu Viên. Cô ta lao vào Yến Lâm suýt nữa khiến cô ngã.

"Có chuyện gì vậy?" Yến Lâm cau mày hỏi.

"Ma... Ma..." Tiểu Viên lắp bắp. "Tôi vừa thấy ma! Nó ở trong nhà vệ sinh… đưa cho tôi đôi giày múa đỏ của nó… Nó nhìn tôi chằm chằm… Tôi cảm giác mình sắp chết rồi!"

Ánh mắt Tiểu Viên hoảng loạn cực độ, toàn thân run rẩy.

"Khi Ngô Mộng Nguyệt chết… có phải cũng bị nhét cho một đôi giày múa đỏ không? Giờ tôi cũng giống như cô ấy… Tôi bị nó để mắt rồi…"

Tiểu Viên nói như lên cơn, lời lẽ rối rắm, không có logic nào cả, nhưng từng câu từng chữ lại khiến người nghe rùng mình.

"Cô gái xảy ra chuyện ở nhà hát trước đây… đang múa thì bị đinh đâm vào chân… máu nhuộm đỏ cả đôi giày trắng… Là giày múa đỏ của cô ấy! Là cô ta! Là cô ta quay về rồi! Cô ta chết rồi, mang theo oán hận hóa thành quỷ, muốn hại người…"

Yến Lâm và Kỷ Hòa nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên nghiêm túc.

Yến Lâm lên tiếng trước, giọng bình tĩnh nhưng gấp gáp:
"Ý cô là… cô đã thấy rõ mặt con ma đó?"

Tiểu Viên gật đầu liên tục, giọng vẫn run: "Phải… Tôi thấy rõ mà…"

"Vậy cô đi với bọn tôi. Chúng tôi cần cô xác nhận xem con ma mà cô thấy… có phải là cô gái gặp nạn ở nhà hát mười ba năm trước hay không."

Tiểu Viên sửng sốt, dè chừng nhìn họ: "Hai người là ai…?"

Yến Lâm cong môi cười, dáng vẻ quyến rũ mê người, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:
"Bọn tôi là người của Cục điều tra hiện tượng siêu nhiên. Đến để giúp các cô đấy, hiểu chưa? Ngốc thật."

Tiểu Viên nhìn cô ta chằm chằm, gương mặt ngẩn ngơ. Rõ ràng đã bị sắc đẹp của Yến Lâm mê hoặc.

Kỷ Hòa đứng bên cạnh: "..."

Tiểu Viên lại quay sang nhìn Kỷ Hòa, ánh mắt kinh ngạc.

Cô ta là dân mê mạng, đương nhiên biết Kỷ Hòa – mỹ nhân nổi tiếng trên TV. Nhưng nhìn thấy người thật ngoài đời, cô vẫn không khỏi sửng sốt. Đầu nhỏ, mặt nhỏ, dáng người cao ráo… Giống như búp bê mà Nữ Oa nặn ra, vừa tinh xảo vừa lạnh lùng.

Nếu nói Yến Lâm là đóa hồng rực rỡ sắc sảo, thì Kỷ Hòa lại là đóa sen trắng thanh nhã lạnh lùng.

Yến Lâm mở laptop, đưa ảnh ra trước mặt Tiểu Viên:
"Có phải là cô gái này không?"

Ảnh chụp từ mười ba năm trước, đã được Tu Nam Dật xử lý cho rõ nét hơn.

Tiểu Viên chỉ nhìn thoáng qua đã hét lên:
"Chính là cô ấy! Chính là cô ta! Cô ta thò đầu ra từ vách ngăn, nhìn tôi cười… Tôi nhớ rõ lắm, chính là khuôn mặt này!"

Rồi cô lại lẩm bẩm:
"Hơn nữa… trên người cô ta toàn là vết thương… Máu chảy đầm đìa…"

Yến Lâm nhíu mày: "Vết thương toàn thân?"

"Đúng vậy." Tiểu Viên gần như thì thầm, run rẩy nói tiếp:
"Tôi sẽ không nhớ nhầm đâu. Là vết thương dày đặc… Giống như bị đánh đập tàn nhẫn… Không thể nào chỉ là do đạp trúng đinh được…"

Câu cuối cùng như lặng lẽ vạch ra một sự thật khủng khiếp.

Yến Lâm không đáp, chỉ cúi đầu gõ nhanh trên bàn phím. Một lát sau, cô quay màn hình lại, giọng mang theo chút giễu cợt:

"Kỷ Hòa, tôi phát hiện ra một chuyện khá thú vị đây."

Kỷ Hòa nghiêng đầu: "Gì vậy?"

"Cô gái xảy ra chuyện năm đó tên là Phạm Thanh Thanh. Còn đoàn trưởng của đoàn múa 'Thiên Thượng Nhân Gian' hiện nay – năm nay ba mươi lăm tuổi – lại từng là bạn cùng đoàn múa với Phạm Thanh Thanh."

Kỷ Hòa nhướng mày, ánh mắt sắc lại:
"Thảo nào bà ta biết rõ mọi chuyện quá mức như vậy… Hóa ra là người trong cuộc."

Cô ngẩng đầu nhìn Yến Lâm:
"Đi thôi. Tìm bà ta nói chuyện."

"Đi." Yến Lâm gập laptop, ánh mắt lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK