Kỷ Hòa chợt nghĩ, Ma vương này thật ra cũng không hoàn toàn là kẻ xấu như mọi người vẫn tưởng.
Nếu hắn thật sự muốn trả thù, thì với năng lực của mình, việc khiến một người bình thường như Lâu Gia Thụ sống không bằng chết là chuyện quá dễ dàng. Nhưng cho đến giờ, những gì hắn làm lại giống như một trò nghịch ngợm trẻ con hơn là sự trả đũa tàn bạo. Tuy nhiên, dù có là trò đùa hay không thì chuyện Lâu Gia Thụ bị tổn thương vẫn là điều không thể chấp nhận được.
Kỷ Hòa suy nghĩ một chút rồi nói với vẻ nghiêm túc:
"Anh rảnh thì ghé chỗ đó một lần nữa đi, tới bờ sông thắp nén nhang cho Ma vương. Nhớ nói rõ với hắn là anh là đàn ông, có lẽ hắn sẽ bỏ qua thôi."
Lâu Gia Thụ gật đầu, bất đắc dĩ đáp:
"Được rồi..."
Làm người đẹp đúng là phiền toái. Anh ta không ngờ mình lại phải chịu rắc rối kiểu này chỉ vì ngoại hình.
Sau khi nói chuyện với Lâu Gia Thụ xong, Kỷ Hòa mở điện thoại kiểm tra tin nhắn. Thiên Vấn đã trả lời.
"Công việc của em trai tôi… thật sự hơi khó nói. Cậu ta là một tay săn ảnh."
Kỷ Hòa sững người. Một tay săn ảnh ư?
Thiên Vấn nhắn tiếp:
"Trước giờ tôi không dám nói ra. Cô Kỷ Hòa, tôi biết nghệ sĩ như cô rất ghét bọn săn ảnh, tôi sợ cô biết rồi sẽ khó chịu nên mới giấu."
Kỷ Hòa hoàn toàn có thể hiểu được. Là người nổi tiếng, cô đã quá quen với việc bị theo dõi bởi vô số tay săn ảnh. May mắn thay, cô vẫn giữ gìn hình ảnh và nguyên tắc cá nhân, nên dù có bị chụp trộm thế nào thì bọn họ cũng không kiếm được scandal gì. Ai muốn kiếm tiền nhờ phốt của cô thì xác định là thất nghiệp dài hạn.
Vì vậy, bản thân Kỷ Hòa không có ác cảm gì với nghề săn ảnh. Nhưng cô biết, không phải ngôi sao nào cũng sống tử tế như mình.
Một số người trong giới giải trí vốn đã có vết nhơ. Sự tồn tại của các tay săn ảnh chẳng khác nào cơn ác mộng với họ. Chỉ cần một bức ảnh cũng đủ khiến họ từ đỉnh cao rơi thẳng xuống vực sâu.
Chính khoảnh khắc đó, trong đầu Kỷ Hòa vụt lên một suy đoán táo bạo.
Em trai Thiên Vấn là tay săn ảnh… Vậy khả năng duy nhất để cậu ta có liên quan đến Điền Nhược Kỳ chính là—cậu ta đã chụp được scandal của cô ta.
Điền Nhược Kỳ không muốn để chuyện bị bại lộ, nên đã ra tay với cậu ta. Ngoài giả thiết này, Kỷ Hòa không thể nghĩ ra nguyên nhân nào hợp lý hơn.
Nếu vậy… làm thế nào để từ Điền Nhược Kỳ tìm ra điểm đột phá?
Trong lúc Kỷ Hòa đang trầm tư suy nghĩ, thì ở một nơi khác, Điền Nhược Kỳ cũng chẳng rảnh rang gì.
Từ sau khi trở về từ chương trình "Giai điệu tự nhiên", cô ta gần như bị công ty bỏ rơi hoàn toàn. Họ đã hoàn toàn thất vọng, chẳng còn muốn đầu tư thêm thời gian hay tiền bạc cho một người mãi vẫn không có chút tiến bộ như cô ta nữa.
Họ thà đào tạo một loạt diễn viên mới còn hơn phí công sức vào một "đống bùn nhão không thể trát tường".
Điền Nhược Kỳ hoảng loạn thật sự. Cô ta vốn không phải diễn viên chuyên nghiệp, kỹ năng diễn xuất chỉ ở mức trung bình. Nếu công ty không còn nâng đỡ, con đường nghệ thuật của cô ta cũng đến hồi kết.
Dù có van xin thế nào, người quản lý vẫn lạnh lùng, không chút mềm lòng.
"Cô Điền, mong cô hiểu cho. Công ty cũng cần phải kiếm tiền, không thể phí phạm thời gian như vậy mãi được."
Bị đẩy đến bước đường cùng, Điền Nhược Kỳ gần như tuyệt vọng. Nhưng ngay lúc ấy, cô ta gặp được Đỗ Lỗi.
Đỗ Lỗi vốn đến công ty để bàn chuyện hợp tác. Cái tên này, Điền Nhược Kỳ đã nghe qua từ lâu. Hắn ta nổi tiếng là phong lưu đa tình, đặc biệt thích đùa giỡn với các chàng trai và cô gái trẻ đẹp. Nhưng điều đáng nói là hắn ta rất hào phóng, thường ra tay nâng đỡ những gương mặt mới.
Người ta đồn rằng một nam minh tinh hạng nhất hiện nay chính là do Đỗ Lỗi lăng xê thành công.
Điền Nhược Kỳ lập tức nhìn thấy một cơ hội cuối cùng. Cô ta tự nhủ, dù thế nào cũng phải thử một lần. Cô ta coi Đỗ Lỗi như chiếc phao cứu sinh duy nhất trong lúc đang chìm nghỉm giữa biển khơi.
Trên đường Đỗ Lỗi đi ra nhà vệ sinh, cô ta lấy hết dũng khí, bước đến trước mặt hắn, khéo léo bắt chuyện, mong có thể quen biết và tạo dựng quan hệ.
Sự tình càng trở nên tréo ngoe khi trong một sự kiện, Đỗ Lỗi chỉ mời hai nữ minh tinh: một là Kỷ Hòa, hai là Điền Nhược Kỳ. Kết quả là, hai người lập tức bị đem ra so sánh.
Mà so sánh thế nào đây?
Điền Nhược Kỳ hiểu rõ, mình không thể nào đứng ngang hàng với Kỷ Hòa. Không nổi tiếng bằng, không tài năng bằng, nhân cách cũng chẳng sánh được.
Vậy nên, cô ta lại một lần nữa trở thành người làm nền.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hòa, sắc mặt tươi tỉnh của Điền Nhược Kỳ liền tối sầm lại, như thể tâm trạng vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Cô ta lập tức sà vào lòng Đỗ Lỗi, giọng nũng nịu nhưng không giấu được sự khó chịu:
"Anh Đỗ, sao lại gặp cô ta ở đây chứ..."
Đỗ Lỗi hơi nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua khi nhìn về phía Kỷ Hòa, sau đó buột miệng hỏi:
"Kỷ Hòa?"
Điền Nhược Kỳ nghe thấy giọng điệu kia thì lập tức cảnh giác, trong lòng bất an, không nhịn được liền thăm dò:
"Anh biết cô ta à? Cô ta là ai vậy? Có quan hệ gì với anh không?"
Trong lúc nói, thần sắc cô ta không giấu được vẻ thấp thỏm. Vì sợ nếu Đỗ Lỗi có chút cảm tình hay chú ý nào với Kỷ Hòa, thì e là vị trí của cô ta bên cạnh hắn sẽ không còn vững chắc.
May mắn thay, Đỗ Lỗi khẽ bật cười, nhưng tiếng cười lại mang theo vẻ lạnh lẽo:
"Người quen cũ thôi. Danh tiếng của cô ta, anh nghe từ lâu rồi, chỉ là chưa có dịp chính thức tiếp xúc."
Hắn dừng một chút, rồi đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt tối lại:
"Hồi trước anh từng hứa với Ngu Dịch, nói sẽ để cậu ta debut trên chương trình 'Con đường ánh sao'. Mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn, ban giám khảo, cả ê-kíp anh cũng đã dặn dò hết. Ai ngờ, nửa đường lại nhảy ra một Kỷ Hòa, tố cáo Ngu Dịch đạo nhạc!"
Hắn cười khẩy một tiếng:
"Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Ngu Dịch đạo nhạc hay không, chẳng lẽ anh không biết? Thời buổi này, ai còn tự sáng tác nữa? Cứ nhìn quanh showbiz bây giờ đi, người nào chẳng vay mượn, chắp vá? Ngay cả trong giới phim ảnh, văn chương, thứ gọi là 'nguyên bản' cũng chẳng còn mấy ai tin nữa. Xưa đã có câu, 'văn chương trong thiên hạ đều là sao chép', không phải vô cớ mà có đâu. Ấy vậy mà Kỷ Hòa lại cứ làm ra vẻ thanh cao, nhất quyết phá vỡ cái luật ngầm này!"
"Thật nực cười..."
Nói tới đây, sắc mặt Đỗ Lỗi đã đen kịt.
Ban đầu, hắn còn vỗ ngực cam đoan với Ngu Dịch rằng chỉ cần tham gia chương trình, cậu ta chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nhưng kết quả thì sao? Không những Ngu Dịch bị loại khỏi chương trình, mà hắn cũng mất mặt, trở thành trò cười cho cả giới.
Mối hận này, Đỗ Lỗi đương nhiên không thể nuốt trôi.
Nghe đến đây, cuối cùng Điền Nhược Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, Đỗ Lỗi đứng về phía cô ta. Nếu hắn mà để mắt đến Kỷ Hòa thì cô ta chắc tức đến phát khóc.
Điền Nhược Kỳ đảo mắt một vòng, rồi nhanh nhảu châm dầu vào lửa:
"Giám đốc Đỗ, cô ta ghê gớm như vậy, sao anh không dạy cho cô ta một bài học? Chẳng lẽ cứ để cô ta thích làm gì thì làm à?"
Đỗ Lỗi liếc cô một cái, cười lạnh:
"Thôi nào, thu lại mấy chiêu trò nhỏ của cô đi. Cô nghĩ tôi không nhìn ra sao?"
Điền Nhược Kỳ bị dội gáo nước lạnh, lập tức im bặt, không dám nói thêm câu nào.
Nhưng Đỗ Lỗi lại đổi giọng, trầm ngâm:
"Nhưng đúng là cô ta cần được cảnh cáo một trận. Nếu không, cô ta sẽ nghĩ mình có thể muốn làm gì thì làm."
Lễ hội thời trang phong cách dân tộc lần này, hầu hết các thương hiệu lớn đều có mối quan hệ với hắn. Đỗ Lỗi xoa cằm, trong đầu nhanh chóng lóe lên một ý tưởng không mấy tốt lành...
Còn về phía Kỷ Hòa.
Sau khi hoàn tất khâu trang điểm và làm tóc, cô đang chuẩn bị thay đồ thì bất ngờ có một cô trợ lý trẻ hốt hoảng lao vào phòng.
Mặt cô trợ lý trắng bệch, nước mắt giàn giụa, giọng run rẩy như sắp khóc:
"Cô Kỷ Hòa... xảy ra chuyện rồi!"
Cô ta run rẩy đưa bộ đồ trong tay ra:
"Bộ trang phục biểu diễn của cô... áo khoác bị đổ mực mất rồi."
Lâu Gia Thụ đứng bên cạnh vừa nhìn thấy liền cau mày:
"Sao lại thành ra thế này? Mực ở đâu ra?"
Chiếc áo khoác trắng tinh vốn là điểm nhấn trong tổng thể trang phục của Kỷ Hòa, giờ bị loang một vệt mực đen rõ rệt. Mặc dù diện tích không lớn nhưng dưới ánh đèn sân khấu và ống kính độ nét cao, vết bẩn ấy chắc chắn sẽ bị nhìn thấy rõ mồn một.
Trợ lý nhỏ cuống quýt:
"Tôi không biết sao lại thế... Quần áo rõ ràng vẫn để yên ở đó. Khu vực hậu trường đều kiểm soát ra vào chặt chẽ, không ai được phép tự tiện vào cả. Nhưng đến lúc quay lại thì nó đã như vậy rồi..."
Cô ta càng nói càng lắp bắp, rõ ràng là vô cùng hoảng loạn và bất an.
Lâu Gia Thụ lập tức hỏi:
"Vậy còn bộ đồ dự phòng đâu? Mang ra ngay đi!"
Với những sự kiện lớn như thế này, phương án dự phòng luôn là bắt buộc để tránh sự cố bất ngờ.
Nhưng trợ lý lắc đầu như muốn khóc:
"Quần áo dự phòng... vẫn đang trên đường vận chuyển. Đường bị tắc rồi ạ. Còn chưa tới nơi. Mà buổi lễ sẽ bắt đầu trong chưa đầy nửa tiếng nữa... chắc chắn là không kịp!"
Lâu Gia Thụ tròn mắt, không thể tin nổi:
"Gì cơ?! Đồ dự phòng các cô không để sẵn ở hậu trường mà còn phải đợi vận chuyển đến? Làm ăn kiểu gì thế hả?"
Kỷ Hòa nhẹ nhàng kéo góc áo Lâu Gia Thụ, lắc đầu khẽ ra hiệu anh đừng trách mắng thêm nữa.
Sự kiện lớn như lễ hội lần này, lẽ ra mọi tình huống đều đã được tính toán kỹ. Vậy mà vẫn xảy ra chuyện, khả năng lớn là có người cố tình ra tay, muốn phá hoại cô.
Mục đích là gì?
Khiến cô vì chiếc áo bị bẩn mà không thể bước lên sân khấu? Hoặc nếu có lên được, thì cũng sẽ trở thành trò cười vì vẻ ngoài luộm thuộm?
Nếu họ nghĩ chỉ bằng một vết mực có thể khiến cô gục ngã... vậy thì thật nực cười.