Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao cả." Cô ta nhún vai, giọng điệu đầy quyết đoán: "Anh sẽ không phải cô đơn trong tù đâu. Những người anh em tốt của anh sẽ được 'tháp tùng' theo cùng."

Ngay sau câu nói đó, Yến Lâm hạ lệnh thông qua tai nghe. Tu Nam Dật và nhóm người đang mai phục bên ngoài đã không còn kiên nhẫn nổi nữa. Vừa nhận lệnh, họ liền lập tức xông vào bên trong.

"Không được động đậy!"

Phần lớn những người có mặt tại Thần Sắc lúc này đều là thanh niên đến để giải khuây. Vừa thấy cảnh sát ập vào, sắc mặt họ lập tức tái mét như không còn giọt máu nào.

Dĩ nhiên, mục tiêu của Tu Nam Dật không phải là những người đó.

Chỉ vài phút sau, Yến Lâm đã nhận được tin tốt từ Tu Nam Dật: "Đã bắt được Hoa Vô Ngân."

"Hoa Vô Ngân à?" – Cô nhướn mày, không giấu nổi bất ngờ – "Không ngờ lại là một món quà ngoài dự đoán."

"Sao các cậu chắc chắn đó là Hoa Vô Ngân?"

"Cái này thì đơn giản lắm," Tu Nam Dật đáp, giọng đầy tự tin, "Dạo gần đây hắn rất cao ngạo, công khai tuyên bố sẽ trộm một món đồ sứ thời Minh. Mà Hoa Vô Ngân thì chưa từng thất bại, nên chắc chắn hắn đã ra tay. Chúng tôi lục soát phòng hắn và tìm thấy món đồ bị mất cắp. Chứng cứ rành rành thế này thì còn nghi ngờ gì nữa."

Ban đầu họ chỉ định triệt phá tổng bộ của Huyết Đao, không ngờ lại tóm luôn được Hoa Vô Ngân – một đối tượng truy nã đặc biệt.

Nghe vậy, Yến Lâm khẽ gật đầu: "Tốt lắm. Báo cáo chuyện này với Thường lão đi. Ông ấy đã dành nửa đời người để truy bắt Hoa Vô Ngân. Giờ cuối cùng cũng có thể yên lòng rồi."

Tuy chưa tóm được ngài Chu, nhưng lần hành động này có thể xem là một thắng lợi vang dội của Cục điều tra các hiện tượng siêu nhiên Quốc gia. Hàng loạt tội phạm khét tiếng bị truy nã lâu nay đều lần lượt bị tóm gọn.

Thế nhưng, khi nhận được tin báo, Ngân Hồ lại chẳng mấy vui vẻ.

"Đã bắt được ngài Chu chưa?"

"Vẫn chưa." Yến Lâm đáp, "Lãnh Ưng kín miệng lắm, thậm chí chính anh ta cũng không biết ngài Chu đã trốn đi đâu."

"Anh ta thật sự không nói?" Ngân Hồ đập tay xuống bàn, bật dậy: "Tôi phải gặp anh ta."

Tu Nam Dật quay sang nhìn Yến Lâm, bối rối không biết nên xử lý thế nào. Xét cho cùng, Ngân Hồ cũng chẳng vô can. Khi mọi chuyện phơi bày, cô ta rồi cũng sẽ phải ngồi tù giống như Lãnh Ưng thôi. Cho cô ta đi gặp hắn lúc này... liệu có nên không?

Yến Lâm suy nghĩ một lúc rồi lạnh giọng nói: "Cứ để cô ấy đi."

Phòng thẩm vấn.

Lãnh Ưng ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay bị còng, thần sắc không mấy dễ chịu. Anh ta vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra người đối diện – là Ngân Hồ.

Trong mắt Lãnh Ưng bỗng lóe lên tia phẫn nộ.

"Tôi đã đoán được là cô!" Anh ta nghiến răng, giọng đầy căm hận. "Quả nhiên chính cô là kẻ phản bội tổ chức. Ngoài cô ra thì chẳng còn ai khác có thể làm chuyện này cả!"

"Tôi đã cảnh báo với ngài Chu bao nhiêu lần rằng cô không đáng tin, bảo anh ta phải cẩn thận, phải dè chừng... Nhưng anh ta lại không nghe. Giờ thì hay rồi, một ngôi sao chổi như cô đã khiến cả đám anh em bị tiêu diệt."

"Làm sao cô còn mặt mũi đến đây gặp tôi nữa? Làm sao còn dám nhìn mặt ngài Chu? Ngài Chu đối xử với cô tệ lắm sao? Chính anh ta đã đưa cô ra khỏi viện mồ côi, nuôi dưỡng cô trưởng thành, mặc kệ những lời ra tiếng vào mà cho cô gia nhập Huyết Đao. Vậy mà cô lại phản bội lòng tin đó như thế à? Cô còn lương tâm không?!"

Lãnh Ưng lúc này như thể chỉ muốn lao tới mà xé xác cô ngay lập tức.

Ngân Hồ khẽ cười, đôi mắt bắt đầu rưng rưng.

"Anh nghĩ ngài Chu đối xử với tôi tốt sao? Anh thật sự tin là như vậy à?" Cô nghẹn lời, giọng run nhẹ, "Anh cũng biết lý do tôi gia nhập Huyết Đao là vì muốn tìm ra kẻ đã giết bố mẹ tôi mười năm trước. Và anh có biết không? Kẻ mà tôi tìm suốt mười năm qua... chính là người vẫn luôn ở bên cạnh tôi."

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

"Tin tôi đi, tôi chính là người không muốn thủ phạm là ngài Chu nhất. Tôi đã từng hy vọng, hy vọng đến tuyệt vọng rằng anh ta vô tội. Nhưng…"

Ngân Hồ nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt dài nơi khóe mi.

Từ sau cơn ác mộng mười năm về trước, cô luôn ghét những ai có đôi mắt một mí, dài và hẹp – bởi hung thủ giết bố mẹ cô cũng sở hữu ánh mắt như vậy. Nhưng thật may, ngài Chu có đôi mắt hai mí, đẹp và dịu dàng. Đôi mắt đào hoa luôn khiến người đối diện chìm đắm trong sự ân cần dịu ngọt, khiến cô từng tin tưởng tuyệt đối...

...chính điều đó, lại là thứ khiến cô tổn thương nhất.

Dù bức ảnh trong điện thoại của Kỷ Hòa vô cùng rõ ràng, cô vẫn phải chấp nhận một sự thật — Ngài Chu từng phẫu thuật thẩm mỹ.

Khuôn mặt trước kia của anh ta chính là khuôn mặt mà dù có trôi qua bao nhiêu năm, cô cũng không thể nào quên được. Đó cũng là khuôn mặt mà cô đã dốc lòng tìm kiếm suốt mười năm ròng rã. Cô đã thử đủ mọi cách để lần ra tung tích của tên hung thủ năm xưa, không ngờ rằng, ngay từ đầu, anh ta đã luôn ở bên cạnh cô — là người đã nuôi nấng cô trưởng thành.

Người mà cô luôn kính trọng, tin tưởng, thậm chí đã xem như người thân dù không hề có quan hệ máu mủ, cuối cùng lại chính là người mà cô hận đến tận xương tủy.

Ngân Hồ không biết toàn bộ chân tướng, nhưng chắc chắn ngài Chu biết. Anh ta biết cô là đứa trẻ may mắn còn sống sót sau vụ thảm sát năm ấy, cũng biết rõ cô mang trong mình nỗi hận sâu nặng, thề sẽ báo thù cho cha mẹ bằng mọi giá. Ấy thế mà, tại sao anh ta không vạch trần sự thật? Tại sao lại để cô sống sót? Tại sao lại nuôi dưỡng cô, dạy dỗ cô, biến cô trở thành người mà chính anh ta phải đối mặt hôm nay?

"Anh ta làm tất cả những điều đó để làm gì? Là để giễu cợt tôi à? Để sỉ nhục tôi hay chỉ vì muốn đùa giỡn với một đứa trẻ mồ côi chẳng biết gì?" – trong đầu Ngân Hồ dâng lên hàng vạn câu hỏi không lời giải đáp. Nhưng ít nhất, điều cô theo đuổi suốt mười năm nay... cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi.

Dù không phải do chính tay cô kết thúc mọi chuyện, nhưng thế thì đã sao chứ?

Huyết Đao vốn là một tổ chức tội ác, nếu ngài Chu thật sự bị Cục điều tra các hiện tượng siêu nhiên Quốc gia bắt giữ thì cái kết cục chờ đợi anh ta cũng chỉ có thể là cái chết. Chết — đối với cô, như thế đã đủ rồi. Như thế cũng có thể phần nào an ủi linh hồn cha mẹ cô nơi chín suối.

Nước mắt lưng tròng, Ngân Hồ nhìn Lãnh Ưng đang ngồi đối diện với vẻ mặt sững sờ, nghẹn ngào cất tiếng:
"Lãnh Ưng, anh nói thử xem… nếu anh là tôi, thì anh sẽ lựa chọn thế nào? Anh có thể tha thứ cho ngài Chu không? Thật ra tôi cũng chẳng cần biết câu trả lời của anh đâu, vì tôi biết rõ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta được cả. Chỉ khi anh ta chết đi thì thù hận trong lòng tôi mới có thể yên ổn được!"

Lãnh Ưng im lặng một lúc rồi chậm rãi lên tiếng:
"Anh ta sai… Năm đó, đúng là anh ta đã gây ra tội lỗi với gia đình cô. Nhưng anh ta đã nuôi cô suốt từng ấy năm, lại đối xử với cô không hề tệ bạc. Chẳng lẽ từng đó không thể bù đắp phần nào lỗi lầm sao?"

Ngân Hồ lạnh lùng lắc đầu:
"Không thể. Việc anh ta để tôi sống đã là mối nhục lớn nhất đời tôi rồi."

Cô cảm thấy cuộc đời mình chẳng khác gì một trò cười tàn nhẫn.

"Anh thực sự không biết ngài Chu đang ở đâu à?" – cô hỏi tiếp.

"Thật đấy, mẹ nó chứ, tôi không biết thật!" – Lãnh Ưng nhấn mạnh đầy tức tối.

"Không sao. Tôi nghĩ… có lẽ tôi đã đoán ra rồi." – một nửa khuôn mặt của Ngân Hồ khuất trong bóng tối, giọng cô trầm thấp và lạnh lùng: "Tôi nhất định sẽ tìm được anh ta."

Cô đứng dậy bước khỏi phòng thẩm vấn.

"Đi thôi." – cô nói.

"Đi đâu?" – Yến Lâm hỏi lại.

"Tôi nghĩ tôi biết được nơi mà ngài Chu có thể đang trốn."

Ngân Hồ ngồi vào ghế phụ lái, Yến Lâm ngồi sau tay lái, cả hai nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát, tiến về nơi mà Ngân Hồ vừa nhắc đến — nơi mà cô không bao giờ có thể quên được.

Đó là căn nhà của cô vào mười năm trước.

Từ sau vụ án mạng tàn khốc năm đó, cô đã không một lần quay lại. Ngôi nhà ấy vẫn thuộc quyền sở hữu của cô, nhưng cô luôn tránh né, không muốn chạm vào những ký ức đau lòng cũ kỹ.

Giờ đây trở lại, tất cả như vừa cũ vừa mới. Những mảnh ký ức phủ đầy bụi mờ bỗng ùa về, khiến trái tim Ngân Hồ nhói lên từng cơn.

Sự oán hận dành cho ngài Chu lại càng dâng cao.

Yến Lâm nhìn quanh, hỏi:
"Cô nghĩ ngài Chu sẽ trốn ở đây thật à?"

"Tôi cũng không chắc chắn lắm. Chỉ là muốn thử vận may thôi. Trong một thành phố rộng lớn như thế này, tôi thật sự không nghĩ ra còn nơi nào khác mà anh ta có thể lui tới ngoài đây."

Ngân Hồ rút chìa khóa, mở cửa nhà. Ngay khi bước vào, một mùi máu tanh mơ hồ như vẫn còn lẩn quẩn trong không khí khiến cô hơi cau mày.

Cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng người nào.

Yến Lâm thở dài:
"Hình như anh ta không ở đây thì phải."

Ngân Hồ cụp mắt, giọng chùng xuống:
"Vậy có lẽ là tôi đoán sai rồi. Mà cũng phải thôi... Làm sao anh ta có thể ngoan ngoãn chờ đợi ở một nơi thế này để bị bắt chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK