Ngài Chu giống như một câu đố sống. Từ đáy xã hội, anh ta từng bước vươn lên, tự lập dựng nghiệp, để có được vị thế như bây giờ. Nhưng trong lúc điều tra về anh ta, Tu Nam Dật lại phát hiện ra một điều rất thú vị.
“Sự thay đổi trước và sau của ngài Chu có vẻ hơi lớn.” Anh nói.
Yến Lâm nhíu mày: “Lớn ở chỗ nào?”
“Đẹp trai hơn rất nhiều.”
“… Cậu đùa tôi à?”
“Không đùa. Tôi nói thật.” Tu Nam Dật đáp, rồi vừa mở máy tính vừa nói: “Tuy hiện giờ ngài Chu có thân phận giả, nhưng với năng lực của chúng ta, tra ra quá khứ của anh ta không phải chuyện khó. Cô nhìn đi, đây là ảnh trước kia của anh ta. So với bây giờ, cô thấy thế nào?”
Anh xoay máy tính về phía cô. Yến Lâm nhìn chăm chú vào màn hình, mắt mở to ngạc nhiên.
“Đây là cùng một người á? Trông chẳng khác gì ảnh trước và sau khi debut của mấy ngôi sao thẩm mỹ cả.”
Tu Nam Dật bật cười: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Trước khi trở thành thủ lĩnh Huyết Đao, ngài Chu chỉ là một thiếu niên bình thường, mồ côi cha mẹ, sống lang bạt khắp nơi. Quá khứ khá đơn giản, không có điểm gì đặc biệt.”
Yến Lâm lè lưỡi: “Vậy mà cũng có thể leo lên được vị trí đó, phải nói là ngài Chu đúng là có bản lĩnh.”
“Vấn đề nằm ở chỗ này.” Tu Nam Dật chống cằm, mắt dán vào màn hình, trầm ngâm. “Chúng ta vẫn không biết sào huyệt của Huyết Đao nằm ở đâu, cũng chưa từng bắt được ngài Chu. Anh ta cực kỳ cẩn thận. Ngay cả Ngân Hồ cũng thế.”
Từ sau lần bị gài bẫy, Ngân Hồ ngày càng cảnh giác. Muốn lợi dụng việc theo dõi cô ấy để lần ra nơi ẩn náu của Huyết Đao, gần như là chuyện không tưởng.
Yến Lâm vẫn giữ thái độ lạc quan: “Lo gì chứ, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Hơn nữa tôi còn chuyện khác cần làm, vụ này để sau đi.”
Tu Nam Dật liếc cô: “Còn chuyện gì nữa? Vụ án ma cà rồng hút máu chẳng phải cô đã phá rồi sao?”
“Phải, vụ đó xong rồi.” Yến Lâm nhún vai, giơ điện thoại lên. “Nhưng tôi lại vừa nhận nhiệm vụ khác từ Kỷ Hòa.”
Tu Nam Dật: “…”
Nói đến Kỷ Minh Vi, sau khi rời khỏi bữa tiệc, cô ta nặng nề trở về nhà.
Mẹ Kỷ đang ngồi ở phòng khách, thấy con gái về liền hỏi: “Vi Vi, con về rồi à? Tiệc sinh nhật ổn chứ?”
Nghĩ đến những chuyện bị bẽ mặt trong bữa tiệc, Kỷ Minh Vi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Cũng ổn ạ, mẹ đừng lo.”
Mẹ Kỷ từ biểu cảm của con gái liền đoán ra mọi chuyện không như mong đợi. Bà bực tức: “Trời ơi, cái con Kỷ Hòa chết tiệt! Nếu không vì nó thì nhà họ Kỷ chúng ta đâu rơi vào tình cảnh này? Nuôi nó hai mươi năm, rốt cuộc lại nuôi ra một con sói trắng, đúng là xui xẻo mà!”
Kỷ Minh Vi nhớ lại những lời Kỷ Hòa nói trong bữa tiệc, không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ có biết Kỷ Tinh là ai không?”
Vừa nghe tới cái tên đó, gương mặt mẹ Kỷ lập tức thay đổi, miệng đang định mắng tiếp cũng khựng lại: “Con nghe cái tên này từ đâu?”
“Kỷ Hòa nói. Cô ta nói Kỷ Tinh mới là bố ruột của mình.”
Mẹ Kỷ im lặng rất lâu, không trả lời ngay.
Đúng lúc đó, Kỷ Sâm và Kỷ Mặc từ trên lầu bước xuống.
Kỷ Sâm vừa nhâm nhi trà vừa hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Kỷ Minh Vi quay sang: “Bố, con muốn hỏi bố về một người. Kỷ Hòa nói bố ruột của cô ta là Kỷ Tinh. Người này là ai vậy bố?”
Câu hỏi vừa thốt ra, sắc mặt Kỷ Sâm lập tức biến đổi.
Ông ta nhìn Kỷ Minh Vi rồi lại liếc sang vợ mình, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nặng nề như trời sắp mưa.
Cuối cùng, ông chỉ hừ một tiếng, không nói lời nào, rồi quay người bỏ đi.
Trên mặt Kỷ Minh Vi đầy vẻ hoang mang.
Lúc này, Kỷ Mặc đang đứng tựa bên cầu thang, tay đút túi, lên tiếng: “Kỷ Minh Vi, theo anh lên lầu.”
Cô ta không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh trai.
Vào phòng, Kỷ Mặc nhìn cô, cười lạnh: “Em đúng là có bản lĩnh đấy, lại dám chọc vào vảy ngược của bố. Người mà ông ấy ghét nhất đời này, chính là Kỷ Tinh.”
“Ghét đến thế sao?” Kỷ Minh Vi ngạc nhiên.
“Hồi trẻ, người mẹ thích là Kỷ Tinh. Sau khi Kỷ Tinh chết, mẹ mới quay lại chấp nhận lấy bố. Giờ thì em hiểu vì sao bố lại ghét đến thế rồi chứ?”
Kỷ Minh Vi khựng lại vài giây, rồi lặng lẽ gật đầu: “Hiểu rồi…”
Bảo sao lúc nãy sắc mặt Kỷ Sâm lại khó coi đến như thế!
Nói cách khác, Kỷ Tinh từng là tình địch của Kỷ Sâm. Và điều bất ngờ hơn là — Kỷ Tinh chính là người giành chiến thắng.
"Kỷ Tinh là anh họ của Kỷ Sâm. Dù gọi là anh em họ nhưng nhà họ Kỷ có rất nhiều nhánh, quan hệ huyết thống chỉ mang tính hình thức, thực chất chẳng ai thân thiết với ai. Kỷ Sâm luôn rất ghét Kỷ Tinh."
Kỷ Minh Vi nhíu mày: "Vậy tại sao cuối cùng chúng ta lại nhận nuôi Kỷ Hòa?"
Kỷ Mặc nhún vai, đáp: "Nhánh nhà Kỷ Tinh xưa nay không mặn mà với tiền tài hay quyền lực, sống hoàn toàn dựa vào nền tảng của tập đoàn. Kỷ Tinh lại càng buông thả, sống cuộc đời an nhàn. Nhưng ông ta đẹp trai, so với bố thì rõ ràng được con gái thích hơn. Năm đó mẹ từng thích ông ta, đáng tiếc là không có kết quả vì ông ta đã có người phụ nữ mình yêu."
Kỷ Minh Vi nghiêng đầu hỏi: "Là ai?"
"Một người phụ nữ nhà họ Lâu. Cũng chính là mẹ ruột của Kỷ Hòa. Hai người gặp nhau trong một chuyến du lịch, vừa gặp đã hợp, rồi sinh ra Kỷ Hòa."
Kỷ Minh Vi trố mắt: "Nhà họ Lâu?!"
So với việc mẹ của Kỷ Hòa là ai, điều khiến Kỷ Minh Vi chấn động hơn cả là thân phận của người mẹ đó.
Sao lại là nhà họ Lâu? Thật sự là nhà họ Lâu?!
Nhà họ Lâu luôn giữ kín tiếng, sự hiện diện trong giới thương nghiệp ở thành phố S không quá nổi bật, nhưng điều đó không đồng nghĩa với địa vị thấp. Thực tế, nhà họ Lâu có nền tảng lâu đời, bề dày lịch sử, thậm chí nhiều lúc còn có thể đè đầu nhà họ Hạ một bậc.
Nhà họ Kỷ còn không bằng nhà họ Hạ, lấy gì so được với nhà họ Lâu?
Sắc mặt Kỷ Minh Vi lập tức trở nên khó coi.
Thật khó chịu! Tại sao Kỷ Hòa lại có thể “lật xe” nhanh đến vậy, tự dưng lại có địa vị còn cao hơn cả cô ta?
Kỷ Mặc là người tinh ý, chỉ liếc mắt là đã nhìn thấu suy nghĩ của em gái. Anh ta khoanh tay trước ngực, cười nhạt: "Em cũng không cần quá lo. Anh nghe nói, người phụ nữ nhà họ Lâu đó tính tình phóng khoáng, từ nhỏ đã không thích bị ràng buộc. Sau khi sinh Kỷ Hòa thì giao con lại cho Kỷ Tinh, rồi một mình bỏ đi, đến giờ vẫn không rõ đang lang bạt ở đâu."
"Còn về phần Kỷ Tinh… Dù đẹp trai thật nhưng lại là kẻ đoản mệnh. Tuổi còn trẻ đã chết, chỉ để lại đứa con gái nhỏ. Ông ta tạm thời không liên lạc được với người phụ nữ nhà họ Lâu kia, đành phải nhờ họ hàng trong nhà chăm sóc Kỷ Hòa."
Có thể tưởng tượng được, lúc đó chẳng ai muốn nhận nuôi Kỷ Hòa.
Không phải máu mủ ruột thịt, ai lại muốn ôm một củ khoai lang bỏng tay như thế?
Sau khi Kỷ Tinh mất mấy ngày, chỗ ở của Kỷ Hòa vẫn chưa được định. Cả nhà họ Kỷ tụ tập trong phòng bệnh, người này đùn đẩy cho người kia, không ai muốn chịu trách nhiệm.
Ngay cả Kỷ Sâm cũng vốn không định nhận nuôi cô.
Cho đến đầu năm đó, cụ bà nhà họ Kỷ lại đi đạo quán cầu phúc như thường lệ. Bà tìm một vị cao nhân nhờ xem bói.
Vị cao nhân kia bấm tay tính toán, nói rằng trong năm nay nhà họ Kỷ sẽ gặp một kiếp nạn lớn. Nếu không vượt qua, hậu quả sẽ là tan cửa nát nhà, người thân ly tán.
Cách hóa giải duy nhất là đưa một người có vận khí phù hợp vào trong nhà, mượn phúc khí để trấn trạch, bảo vệ gia tộc.
Và "người may mắn" đó… chính là Kỷ Hòa.
Cô vốn đã có vận khí sâu dày, hoàn toàn tương hợp với mệnh cách của nhà họ Kỷ, là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Vì vậy, Kỷ Sâm buộc phải nhận nuôi cô.
Đồng thời, ông ta còn đưa con gái ruột của mình là Kỷ Minh Vi đến đạo quán, để cô bé ẩn cư trong suốt hai mươi năm, chờ đến khi kiếp nạn qua đi mới đón về lại nhà.
Chuyện này, trong nhà họ Kỷ ai cũng biết. Nhưng không một ai thấy có gì sai.
Bởi vì thế giới này vốn dĩ là như vậy — mạnh thì sống, yếu thì bị chà đạp.
Kỷ Hòa rất đáng thương. Cô không có cha, mẹ thì mất tích, không có chỗ dựa, nếu không đủ mạnh mẽ thì tất nhiên sẽ bị bắt nạt.
Những người trong nhà họ Kỷ luôn lạnh lùng như vậy.
Ngoại trừ mẹ Kỷ, đôi khi còn sót lại một chút lòng thương xót.
Bà ta có thái độ rất mâu thuẫn đối với Kỷ Hòa.
Cô là đứa con của người đàn ông bà từng yêu — nhưng cũng là kết tinh với người phụ nữ bà ghét.
Bà ta lẽ ra phải yêu quý, lại cũng lẽ ra phải hận.
Ngày qua ngày, nhìn Kỷ Hòa lớn lên, được cưng chiều đến mức hư hỏng, đầu óc thì ngốc nghếch... bà ta thừa biết, đến khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Kỷ vào tuổi hai mươi, cô gái này sẽ chẳng còn đường lui.
Vì vậy, bà ta lặng lẽ để lại cho nguyên chủ một căn nhà nhỏ.
Không phải vì yêu thương Kỷ Hòa, mà là vì Kỷ Tinh — người đàn ông bà từng thầm yêu.
Kỷ Minh Vi càng nghe càng thấy kỳ lạ.
Thảo nào… thảo nào lúc nãy mẹ lại có vẻ mặt khó hiểu như vậy.
Theo cô ta thấy, có khi mẹ mình vẫn còn chưa quên tình cũ.
Kỷ Mặc thì chẳng bận tâm đến điều đó.
Anh ta chỉ trầm ngâm xoa cằm, trong mắt hiện rõ vẻ trầm tư và lo lắng.