Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta vừa định quay người bước đi thì bỗng nghe thấy âm thanh nặng nề phía sau.

"Bịch!"

Chung Chí Kiệt quỳ rạp xuống đất.

"Xin ông, tôi cầu xin ông! Hãy giúp tôi tìm con gái! Đó là Tiểu Dung của tôi!"

Chất giọng nghẹn ngào, tuyệt vọng của ông khiến cả phòng trầm lặng. Ba người có mặt đều ngây ra.

"Ông… Ông làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi!" Cảnh sát Trương hoảng hốt, vội đưa tay đỡ ông dậy.

Nhưng Chung Chí Kiệt lại quỳ chặt xuống, thậm chí còn muốn dập đầu.

Cảnh sát Trương giật mình. Ông không thể để người dân làm vậy với mình, không chỉ vì ông không thể nhận, mà còn vì với tư cách là cảnh sát, ông không thể để chuyện này xảy ra.

Đúng lúc đó, một cánh tay khác vươn ra, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ nâng Chung Chí Kiệt dậy.

Là Ninh Vân Dương.

"Không phải chỉ là đi tìm người thôi sao?" Anh ta cười cười, vỗ vai Chung Chí Kiệt. "Cháu đi với chú!"

Cảnh sát Trương lập tức đau đầu.

"Ninh Vân Dương! Cháu đừng có mà làm loạn!"

Ninh Vân Dương nhún vai, cười lém lỉnh: "Dù sao bây giờ cháu cũng không có việc gì để làm. Hơn nữa, cháu cũng tò mò xem cái cô Kỷ Hòa đó có thực sự giỏi đến vậy không."

"Càn quấy!" Cảnh sát Trương lườm anh ta.

Chỉ nhìn cũng biết Kỷ Hòa là một kẻ lừa đảo, lẽ nào một cảnh sát như Ninh Vân Dương còn không hiểu điều đó?

Nhưng Ninh Vân Dương chẳng thèm để ý đến ánh mắt của ông. Anh ta quay sang Chung Chí Kiệt: "Chú à, lên xe đi, chú chỉ đường cho cháu."

Chung Chí Kiệt không giấu nổi vẻ xúc động. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt ông chợt dừng lại ở chiếc đồng hồ treo tường phía sau.

Ba giờ đúng!

Trong khoảnh khắc ấy, ông sững sờ. Tim đập loạn nhịp.

Mọi chuyện… hoàn toàn trùng khớp với những gì Kỷ Hòa đã nói!

Chung Chí Kiệt nhìn Ninh Vân Dương, ánh mắt trở nên kích động hơn bao giờ hết.

"Chính là cậu… Đúng là cậu rồi! Cô Kỷ Hòa nói không sai chút nào!"

Ninh Vân Dương hơi ngạc nhiên, không hiểu Chung Chí Kiệt đang nói gì. Nhưng anh cũng không hỏi, chỉ nhún vai rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

"Đi thôi, chú lên xe đi."

Cảnh sát Trương nhìn theo bóng lưng của hai người, thở dài ngao ngán.

"Cái thằng nhóc này…"

Bỗng, ông quay sang nhìn Tiểu Lâm. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

"Cậu vào sở cũng được một tháng rồi nhỉ?" Ông chậm rãi nói. "Cũng đến lúc cậu ra ngoài làm nhiệm vụ thực tế rồi."

Tiểu Lâm đứng thẳng dậy, mắt sáng lên.

"Tiểu Lâm, cậu đi theo họ. Nhớ giúp tôi trông chừng thằng nhóc Ninh Vân Dương!" Cảnh sát Trương nói dứt khoát.

Không chút do dự, Tiểu Lâm lập tức giơ tay chào theo điều lệnh.

"Vâng, thưa thầy!"

Chiếc xe van dừng lại cách thôn Thạch Đầu một quãng ngắn.

Bên trong xe, Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm đã thay trang phục thường ngày, hòa mình vào vẻ ngoài của những du khách bình thường. Họ quay sang dặn dò Chung Chí Kiệt:

"Chú cứ ngồi yên trên xe, đừng đi đâu cả. Nếu có ai gõ cửa, chú cũng đừng lên tiếng. Từ bên ngoài, họ sẽ không nhìn thấy bên trong đâu."

Chung Chí Kiệt chau mày, rõ ràng không muốn chỉ ngồi yên chờ đợi. Ông nóng lòng đến mức chỉ muốn lập tức chạy xuống xe, tìm kiếm con gái.

Ninh Vân Dương hiểu rõ tâm trạng của ông, nhưng kinh nghiệm cho anh biết rằng sự kích động của người thân nạn nhân rất dễ làm hỏng kế hoạch cứu viện. Hơn nữa, nhà của Chung Chí Kiệt lại ở gần đây, nếu ông xuất hiện, rất có thể sẽ bị người quen nhận ra, khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Ninh Vân Dương nhìn thẳng vào mắt ông, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết:

"Nếu chú thực sự muốn Tiểu Dung được an toàn, hãy ở yên đây."

Chung Chí Kiệt cứng người, thoáng do dự rồi thở dài, gật đầu đồng ý.

Xác nhận ông đã nghe theo, Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm mới xuống xe. Cả hai quan sát xung quanh, thấy không có ai để ý liền lặng lẽ tiến vào thôn Thạch Đầu.

Họ bước đi một cách tự nhiên, mỗi người đeo một chiếc túi như những du khách đang ghé qua. Tuy nhiên, họ chưa đi được bao xa thì đã có người chặn lại.

"Hai người là ai? Đến đây làm gì?"

Đứng trước mặt họ là một phụ nữ trung niên, ánh mắt cảnh giác.

Ninh Vân Dương nở nụ cười thân thiện, nhanh chóng đáp lời:

"Dì ơi, bọn cháu là khách du lịch. Đây là em trai cháu, bọn cháu vừa đi leo núi xong, định ghé vào thôn ăn cơm và hỏi xem có chỗ nào có thể nghỉ lại không."

Gương mặt Ninh Vân Dương dễ gây thiện cảm, giọng điệu lại chân thành, khiến người phụ nữ phần nào buông lỏng đề phòng.

Bà ta nhìn họ một lượt rồi chép miệng:

"Nhà trong thôn đều có người ở hết, không còn chỗ trống đâu."

Ninh Vân Dương nhìn quanh, chợt chỉ về một căn nhà ba tầng phía xa:

"Thế còn căn kia thì sao ạ? Nhà cao như vậy, chắc có phòng trống chứ?"

Người phụ nữ ngạc nhiên, liếc mắt nhìn theo hướng anh chỉ, rồi chậm rãi nói:

"Đó là nhà của trưởng thôn. Nếu có chỗ trống thì cũng chỉ có ông ấy mới quyết định được."

Bà quan sát họ một lần nữa, thấy cả hai trông có vẻ lành tính, bèn gật đầu:

"Thôi được rồi, để dì dẫn hai đứa qua đó."

Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm liếc nhìn nhau, rồi lập tức đi theo.

Trưởng thôn là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, râu tóc đã bạc, vẻ ngoài hiền từ. Ông ta chống gậy quan sát hai người họ một lúc rồi hỏi:

"Muốn ở lại thôn à? Trên lầu ba nhà tôi còn phòng trống, nếu hai cậu không ngại thì có thể ở đó."

Nghe vậy, Ninh Vân Dương lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng nói:

"Vậy thì tốt quá! Lúc nãy bọn cháu bỏ lỡ nhà dân trên núi, bây giờ đến đây mong tìm được chỗ nghỉ. Ông yên tâm, bọn cháu sẽ trả tiền phòng đầy đủ."

Người phụ nữ dẫn đường nghe thế liền cười ha hả rồi rời đi.

Trưởng thôn nhìn họ thêm một lúc nữa, rồi quay người dẫn đường lên lầu:

"Đi nào, xem thử căn phòng có ở được không."

Căn phòng khá sạch sẽ và gọn gàng, có một chiếc giường đơn nhưng không có chăn mền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK