Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông thường, chỉ những streamer có hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu fan mới có thể xuất hiện trên bảng thông báo này.

Vậy mà bây giờ, một chủ kênh mới toanh, còn thuộc thể loại ít người quan tâm, lại bất ngờ xuất hiện, ngay lập tức thu hút vô số sự chú ý.

Hơn nữa, ID của Hạ Phong vốn không xa lạ gì với người dùng app Sa Ngư. Nhiều người tò mò bấm vào xem livestream của Kỷ Hòa, khiến số lượng người xem từ tám mươi nghìn nhanh chóng tăng lên gần một trăm nghìn.

Kỷ Hòa: "…"

Ngón tay cô dừng lại ngay trên nút tắt livestream, không dám bấm xuống.

Nhìn thấy Hạ Phong vẫn tiếp tục điên cuồng tặng quà, hiệu ứng phủ kín cả màn hình, cô nhíu mày, lạnh nhạt nói:

"Đủ rồi, đừng tặng nữa."

Không ngờ, ngay sau đó lại có một tin nhắn xuất hiện trên màn hình chung, nội dung đầy trêu chọc:

[Từ trước tới giờ tôi không bạc đãi người từng có tình cảm với mình.]

Lời vừa dứt, mười Hành tinh xanh nữa lập tức nổ tung trên màn hình.

Kỷ Hòa: "…"

Cô không chần chừ thêm giây nào, lập tức bấm tắt livestream.

Tất cả người xem đều bị đá khỏi phòng phát sóng, trên màn hình chỉ còn lại một giao diện tối đen cùng dòng thông báo:

[Phát sóng trực tiếp đã kết thúc. Nhấn theo dõi để nhận thông báo livestream tiếp theo của chủ kênh.]

Mà lúc này, Hạ Phong còn đang định bấm thêm mười Hành tinh xanh nữa, nhưng trên màn hình của anh ta chỉ còn lại một màu đen kịt.

"…"

Người phụ nữ chết tiệt này! Không phải cô ta đang thiếu tiền sao?

Sau khi Kỷ Hòa tắt livestream, đồng hồ đã chỉ gần tám giờ tối.

Cô đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ngồi xuống ghế sô pha, cầm điện thoại lên kiểm tra xem buổi livestream vừa rồi đã kiếm được bao nhiêu tiền.

Lúc này, tài khoản của cô đã có hơn năm ngàn người theo dõi, tin nhắn riêng gửi đến dày đặc đến mức chiếm kín cả giao diện.

Đối với một người lần đầu tiên phát sóng trực tiếp như cô, con số này đã là một kết quả đáng khích lệ.

Nhìn dòng thông báo liên tục nhảy lên trong background, Kỷ Hòa có chút đau đầu, bèn tắt tiếng để tránh bị làm phiền. Sau đó, cô tìm đến mục thống kê thu nhập của buổi livestream, kéo xuống dưới, mắt dừng lại ở dòng tổng số tiền hiển thị trên màn hình: 6

Cô chớp mắt.

Từ từ…

Hai lần mười cái Hành tinh xanh đã là bốn trăm nghìn.

Một cái Tàu vũ trụ giá 5888, ba cái cộng lại cũng phải hơn mười lăm nghìn.

Chưa kể mấy món quà nhỏ linh tinh, tính sơ sơ cũng phải hơn một ngàn.

Vậy mà tại sao tổng số tiền chỉ còn có nhiêu đây?

Cô cau mày, kéo lên xem lại, ánh mắt dừng lại ở một hàng chữ nhỏ phía trên:

"Chủ kênh chưa ký hợp đồng nhận được bốn mươi phần trăm tổng số tiền tặng quà."

Kỷ Hòa im lặng nhìn dòng thông báo, hồi lâu sau mới bật ra một câu:

"…"

Vậy là cô vất vả livestream suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng lại phải chia hơn một nửa số tiền cho nền tảng à?

Cô không cam tâm!

..

Thành phố A, tại bệnh viện.

Bệnh viện lúc nào cũng đông người ra vào, nhưng khung cảnh bên ngoài hôm nay lại khác hẳn ngày thường.

Trước cổng bệnh viện, một nhóm người lặng lẽ đứng thành hàng, mỗi người đều cầm trên tay một tấm biểu ngữ. Không ai xô đẩy, không ai la hét ầm ĩ, bọn họ chỉ lặng lẽ giơ cao tấm bảng, ánh mắt kiên định hướng về phía bệnh viện.

Một đứa trẻ đi ngang qua, tò mò nhìn những dòng chữ trên biểu ngữ, bập bẹ đọc từng chữ một:

"Chúc Tiêu Trạch Trình bình an, bọn em chờ anh."

Những người này chính là fan của Tiêu Trạch Trình, bọn họ đến đây vì thần tượng của mình.

Ở phòng bảo vệ bệnh viện, Vương Kiến Quân – đội trưởng đội bảo vệ, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Năm nay là năm cuối cùng ông còn làm việc, chỉ cần hết năm nay là có thể nghỉ hưu.

Thực ra, với độ tuổi của ông, lẽ ra đã không còn phù hợp để tiếp tục làm công việc này. Nhưng ông không thích ngồi yên một chỗ, mà viện trưởng bệnh viện lại là con trai ruột của ông. Biết bố mình rảnh rỗi sẽ buồn chán, con trai ông đã đặc biệt sắp xếp cho ông chức vụ đội trưởng đội bảo vệ, coi như giúp ông có việc làm để giết thời gian.

"Tiểu Hồ, đám người ngoài kia có gây chuyện gì không?"

Vương Kiến Quân quay sang hỏi Hồ Hồng – phó đội trưởng đội bảo vệ, cũng là người phụ trách chính việc trực ban hôm nay.

Dù mang danh là phó đội trưởng, nhưng trên thực tế, Hồ Hồng mới là người gánh vác phần lớn công việc, nhận lương và trách nhiệm không khác gì đội trưởng.

Thấy Vương Kiến Quân bước vào, Hồ Hồng vội đứng dậy, cung kính chào:

"Bác Vương, sao bác lại tới đây?"

Thực ra, trong đội bảo vệ, mọi người đều gọi nhau là anh em. Nhưng vì tuổi tác của Vương Kiến Quân khá lớn, gọi là "anh" thì không phù hợp, mà gọi "lão Vương" thì lại có phần thiếu tôn trọng. Cuối cùng, chính Vương Kiến Quân đề nghị mọi người gọi ông là "bác Vương" cho thân mật.

Bác Vương khoanh tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa bệnh viện, lắc đầu cảm thán:

"Bác tới xem thử tình hình một chút. Giới trẻ bây giờ thật khó hiểu, đu idol đến tận bệnh viện thế này."

Hồ Hồng bật cười:

"Thời đại thay đổi rồi bác ạ. Con gái cháu mới chín tuổi mà đã biết thần tượng rồi, ngày nào cũng ôm điện thoại xem livestream của thần tượng mình."

Hai người vừa trò chuyện vừa không quên quan sát tình hình bên ngoài, sẵn sàng ứng phó nếu có sự cố xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK