Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nỗi sợ hãi như dâng trào đến tận đỉnh đầu.

Sau giờ học, giáo viên gọi cô lại để khiển trách vì tội gây mất trật tự trong lớp. Từ Đồng cố gắng lắng nghe, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp vì cú sốc vừa rồi.

Đột nhiên, cô liếc ra ngoài cửa sổ.

Cô gái áo đỏ đó đang đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Cả người Từ Đồng run lên bần bật.

Không thể chịu đựng thêm, cô vội vàng tìm đến Kỷ Hòa, giọng nói gần như vỡ òa:

"Chị Kỷ Hòa, chị phải giúp tôi! Tôi sắp phát điên rồi! Tôi không hề quen biết cô gái áo đỏ đó, cũng chẳng làm gì có lỗi với ai, tại sao tôi cứ gặp phải ảo giác như thế này?"

"Và... lớp chúng tôi ban đầu có bốn mươi người, nhưng ai cũng giữ kín chuyện đó, còn đồng loạt khẳng định rằng chỉ có ba mươi chín người thôi. Tại sao lại như vậy?"

"Nhật ký của tôi cũng mất một phần nội dung. Tôi không rõ là do chính mình xé hay ai đó đã làm, nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng phần bị thiếu đó rất quan trọng..."

Bình luận trong luồng phát sóng nhanh chóng bùng nổ:

[Trời ạ, bối cảnh trường học, sự mất tích bí ẩn, ký ức bị xóa... Đây chính xác là cốt truyện mở đầu của một tiểu thuyết kinh dị điển hình!]

[Biện pháp giải quyết thì có đó, nhưng mà nhân vật chính lại bị mất trí nhớ. Cái này đúng là tình huống "bẻ lái" kinh điển trong phim kinh dị rồi...]

[Từ Đồng ơi, cô có thể nhớ lại nhanh hơn chút không? Tôi nóng lòng hóng chuyện lắm rồi đây!]

Từ Đồng cắn môi. Đương nhiên cô cũng muốn nhớ lại mọi thứ, nhưng ký ức cứ như bị một tấm màn vô hình che phủ, không sao vén lên được.

Ngay lúc đó, Kỷ Hòa trầm giọng nói:

"Tôi có cách giúp cô nhớ lại."

Nói xong, cô đứng dậy và rời khỏi khung hình một lúc. Khi quay lại, trên tay cô đã xuất hiện một chiếc chuông nhỏ bằng vàng, trên bề mặt khắc hoa văn uốn lượn tinh xảo.

"Tôi sẽ thôi miên cô."

Từ Đồng tròn mắt.

Thôi miên có thể khiến người ta khôi phục trí nhớ ư? Cô cứ tưởng nó chỉ giúp người ta ngủ ngon hơn thôi chứ!

Như hiểu được thắc mắc của đối phương, Kỷ Hòa bình tĩnh giải thích:

"Thôi miên không đơn giản như cô nghĩ đâu. Nó vốn xuất phát từ vu thuật cổ đại, có thể khiến con người rơi vào trạng thái ý thức nửa tỉnh nửa mê. Làm cho đối phương buồn ngủ chỉ là mức độ cơ bản nhất. Một bậc thầy thôi miên có thể khiến người khác nói ra bí mật, nhớ lại những điều đã quên, thậm chí còn có thể..."

Cô dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống.

"... trực tiếp điều khiển tinh thần của họ."

Từ Đồng hít vào một hơi lạnh.

Chẳng trách có những lời đồn nói rằng thôi miên là một phép thuật nguy hiểm, thường bị kẻ xấu lợi dụng để làm điều bất chính. Nhưng nếu sử dụng đúng cách, nó cũng có thể trở thành một công cụ cứu rỗi.
 

Từ Đồng đã gửi bát tự ngày sinh của mình cho Kỷ Hòa.

Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào những con số trên giấy, sau đó chậm rãi nói:

"Nhìn vào mắt tôi."

Từ Đồng ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn của Kỷ Hòa. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như đôi mắt của Kỷ Hòa là một vòng xoáy sâu thẳm, có thể hút lấy cả linh hồn cô vào bên trong.

Kỷ Hòa nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trong tay.

Tiếng chuông vang lên, không nhanh không chậm, nhưng mỗi nhịp rung đều như có một ma lực kỳ lạ. Từ Đồng nghe thấy âm thanh đó, mí mắt cô ngày càng nặng trĩu, nhưng linh hồn lại như đang bay lên, nhẹ bẫng, mơ hồ…

Đến cuối cùng, cô có cảm giác như linh hồn mình đã tách khỏi thể xác.

Một giọng nói vang lên bên tai:

"Cô tên là gì?"

"Từ Đồng." Cô ngơ ngác đáp lại theo bản năng.

"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi hai."

"Được rồi... Vậy cô có thể nói cho tôi biết người thứ bốn mươi là ai không?"

Khoảnh khắc câu hỏi được thốt ra, cơ thể Từ Đồng lập tức run rẩy dữ dội!

Giống như một cơn co giật bất ngờ, không báo trước.

Cô ú ớ trong miệng, chỉ phát ra những âm thanh không rõ ràng, nước mắt bất giác trào ra.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu dậy sóng:

"Má ơi, chuyện gì đang xảy ra thế? Thật đáng sợ, có cần ngừng thôi miên trước rồi gọi xe cấp cứu không?"

"Yên tâm đi, chị Kỷ của chúng ta đã ra tay thì chắc chắn sẽ thành công!"

"Nhưng mà... dáng vẻ của Từ Đồng lúc này trông giống hệt như mấy người thông linh thất bại rồi bị ma nhập trong phim kinh dị ấy!"

Đồng tử của Từ Đồng giãn rộng, giống như cô đang nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp. Giọng nói của cô run rẩy, đầy kinh hãi:

"Tôi không biết... tôi không biết..."

"Đừng tìm tôi... đừng tìm tôi... tôi không biết gì cả..."

"Tôi xin lỗi... tôi thực sự không cố ý..."

Lời nói đứt quãng của cô càng khiến người xem rơi vào hoang mang.

"Khoan đã, chẳng lẽ cô Từ Đồng này thực ra đã làm chuyện gì sai trái, giờ lại giả vờ vô tội tố cáo người khác trước?"

"Đúng thế! Nếu không có tật thì sao lại có phản ứng này? Còn nói mình không cố ý nữa?"

"Tôi từng xem mấy vụ thế này trong livestream của Kỷ Hòa rồi! Rõ ràng mình là người sai nhưng lại cứ thích vừa ăn cướp vừa la làng!"

Kỷ Hòa không bỏ cuộc.

Cô tiếp tục lắc chuông, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Từ Đồng, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo áp lực vô hình:

"Người thứ bốn mươi là ai?"

Cô không chấp nhận sự im lặng.

Từ Đồng run rẩy, giọng cô vỡ vụn:

"Cô ấy... là bạn tốt của tôi."

Ngay sau đó, cô lập tức lắc đầu, lẩm bẩm:

"Không... tôi không biết cô ấy... cô ấy không phải bạn tốt của tôi..."

Câu nói mâu thuẫn ấy càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

Sự thật đang dần hé lộ—

Từ Đồng sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở miền núi xa xôi.

Cô là một học sinh xuất sắc, vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và đậu vào trường Đại học B tại thành phố B.

Thành phố B là một trong những thành phố phát triển hàng đầu. Mười năm trước, giá nhà ở đây đã lên đến cả trăm nghìn một mét vuông.

Chính vì điều đó, một số người dân địa phương mang tâm lý kiêu ngạo, tự hào vì mình là người thành phố B, đồng thời xem thường những người đến từ vùng khác.

Không phải ai cũng như vậy, nhưng bầu không khí đó vô hình chung tạo nên một sự kỳ thị nhất định. Người dân địa phương coi mình là một nhóm riêng biệt và không muốn kết giao với "dân ngoại tỉnh".

Từ Đồng từng nghe về điều này trước khi nhập học, điều đó khiến cô bất an.

Trong lớp cô, tổng cộng có bốn mươi sinh viên, trong đó hơn ba mươi người là dân thành phố B.

Cô sợ rằng mình sẽ không thể hòa nhập vào nhóm bạn của họ, sợ rằng mình sẽ bị cô lập.

Từng bị bắt nạt và cô lập khi còn học cấp ba, cô hiểu rõ nỗi đau đó như thế nào. Đối với cô, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hồi trung học, Từ Đồng từng học ở một ngôi trường kém danh tiếng, nơi mà đa số học sinh chỉ xem việc học như một thủ tục để lấy bằng, chẳng mấy ai thực sự nghĩ đến chuyện thi vào đại học.

Nhưng cô lại khác.

Từ Đồng học giỏi, chăm chỉ, lúc nào cũng cắm đầu vào sách vở. Cũng chính vì thế mà cô không thể hòa nhập với đám bạn cùng lớp – những người vốn không xem trọng việc học.

Trong một tập thể, dù là đúng hay sai, dù là chính nghĩa hay tà ác, chỉ cần bạn là thiểu số thì sớm muộn gì cũng bị cô lập.

Và Từ Đồng đã bị cô lập suốt ba năm như thế.

Bóng ma tâm lý từ những năm tháng đó khiến cô cực kỳ lo lắng khi bước vào đại học. Cô sợ hãi rằng mình sẽ lại lặp lại quãng thời gian cô đơn và lạc lõng như trước kia.

Người đầu tiên Từ Đồng quen khi vào đại học chính là Ngu Tĩnh Văn.

Hôm ấy, cô một mình xách theo cả đống hành lý, chật vật kéo hết đồ đạc vào ký túc xá.

Một cô gái đứng gần đó quan sát một lúc, rồi lên tiếng:

"Cậu có cần giúp không?"

Cô ấy mỉm cười với Từ Đồng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Hình như chúng ta học cùng lớp đấy. Sau này sẽ là bạn cùng lớp rồi."

Nụ cười của Ngu Tĩnh Văn thật ấm áp, còn giọng điệu thì nhẹ nhàng, tự nhiên đến mức khiến Từ Đồng cảm thấy được an ủi.

Từ Đồng đã quyết tâm từ sớm rằng khi lên đại học, cô nhất định phải kết bạn, không thể để bản thân cô đơn như trước nữa.

Ngu Tĩnh Văn trở thành người đầu tiên cô muốn kết thân.

Giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ngay khi Ngu Tĩnh Văn giúp cô chuyển xong đồ đạc, Từ Đồng vội vàng nói:

"Tôi thấy cậu là một người rất tốt. Chúng ta làm bạn nhé?"

Chỉ cần có một người bạn, chỉ cần có một mối liên kết, cô sẽ không còn lẻ loi nữa.

Ngu Tĩnh Văn hơi sững sờ, sau đó mỉm cười:

"Đương nhiên là được rồi."

Nhưng rồi, cô ấy lại chớp mắt và nói tiếp bằng một giọng điệu nửa đùa nửa thật:

"Nhưng mà này, nếu cậu muốn làm bạn với tôi thì phải suy nghĩ kỹ đấy. Tôi bị trầm cảm đó."

Lần này đến lượt Từ Đồng ngạc nhiên.

Trầm cảm?

Trong suy nghĩ của cô, người bị trầm cảm hẳn phải là những người lúc nào cũng ủ rũ, chán nản, hay thậm chí là khóc lóc.

Nhưng Ngu Tĩnh Văn trông rất bình thường. Cô ấy vui vẻ, thân thiện, hay cười đùa, không hề giống một người mắc bệnh tâm lý chút nào.

Như nhìn thấu sự nghi hoặc của cô, Ngu Tĩnh Văn thản nhiên nói:

"Tôi không đùa đâu. Tôi thực sự bị trầm cảm. Trước kỳ thi đại học, tôi phải uống thuốc liên tục. Bây giờ thì triệu chứng đã thuyên giảm hơn một chút rồi."

Cô ấy cười nhẹ, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Cho nên, nếu cậu đã đến gần tôi thì đừng rời xa tôi nhé. Nếu không... tôi sẽ rất buồn đấy. Được không?"

Từ Đồng ngập ngừng một chút, rồi kiên định gật đầu.

"Được."

Lúc ấy, cô thực sự rất chân thành.

Ngu Tĩnh Văn tốt bụng, thân thiện, là một cô gái rất đáng quý. Làm bạn với một người như vậy, có gì là xấu đâu chứ?

Khi bước vào học kỳ mới, Từ Đồng mới dần hiểu rõ hơn về các bạn nữ trong lớp.

Phần lớn trong số họ đều là người bản địa của thành phố B – một thành phố phồn hoa và phát triển. Có một thứ khí chất đặc biệt mà chỉ những người sinh ra trong những gia đình có điều kiện mới có thể sở hữu.

Không ai nói ra, nhưng giữa họ và những sinh viên từ nơi khác đến luôn tồn tại một ranh giới vô hình.

Từ Đồng không phải người địa phương, và điều đó thể hiện quá rõ ràng.

Giọng phổ thông của cô không chuẩn.

Cử chỉ của cô có phần rụt rè, dè dặt.

Nhận thức và tầm nhìn của cô cũng không rộng như họ.

Muốn hòa nhập với "đa số", cô buộc phải đeo một chiếc mặt nạ, cẩn thận che giấu sự tự ti của mình.

Cô sợ... nếu mình lỡ nói sai hay làm sai điều gì, thì quãng thời gian kinh hoàng của ba năm trung học sẽ lặp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK