Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hạo vội vàng chạy đến trước mặt Hướng Tình, thở hổn hển hỏi:
"Sao cậu lại tới đây? Chẳng phải chúng ta đã hẹn gặp nhau ở phòng múa rồi sao?"

Hướng Tình khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:
"Ừm... Tôi đợi cậu nửa ngày, thấy cậu không đến nên hơi lo. Thế là tôi chủ động tới tìm cậu."

Tống Hạo liếc nhìn đồng hồ, đã là mười giờ năm mươi ba. Cậu chột dạ.
Trời ạ... Mải nói chuyện với Lâm Ngọc, cậu đã quên mất thời gian. Suýt chút nữa để Hướng Tình phải chờ suông! Mà lại còn để nữ thần phải đích thân tìm đến nữa chứ, đúng là có lỗi quá!

"Vậy để tôi đưa cậu quay lại nhé." Tống Hạo vội đề nghị.

Ngay khi vừa dứt lời, tiếng “Ting” vang lên từ thang máy phía sau. Cánh cửa mở ra, vài sinh viên xa lạ bước ra ngoài, vừa đi ngang qua Tống Hạo vừa liếc nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

Cậu nhíu mày, đưa tay sờ mặt rồi quay sang hỏi Hướng Tình:
"Trên mặt tôi dính gì sao? Sao ai cũng nhìn tôi thế?"

Hướng Tình khẽ cười, che miệng nói:
"Chắc tại hôm nay trông cậu... đẹp trai quá đấy."

Mặt Tống Hạo đỏ bừng, ngượng ngùng không biết để tay vào đâu. Được nữ thần khen như vậy, thật là xấu hổ quá đi!

Ngay lúc này, Hướng Tình lục lọi cặp sách, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lộ vẻ lo lắng.
"A... Tống Hạo, tôi vừa nhớ ra là đã quên một cuốn sách quan trọng ở giảng đường khoa Ngoại ngữ. Cậu có thể đi cùng tôi đến đó được không? Tôi... tôi đi một mình không dám."

Tống Hạo thoáng do dự, liếc nhìn đồng hồ:
"Bây giờ đã trễ rồi, hay để mai lấy cũng được mà? Cậu còn phải về học bài nữa chứ?"

"Ừ... Nhưng tôi có thói quen phải đọc sách trước khi đi ngủ." Hướng Tình cúi đầu nói nhỏ.

Tống Hạo: !!!

Không chỉ xinh đẹp mà còn chăm chỉ? Đúng là bá chủ học tập! Cậu lập tức gật đầu lia lịa:
"Được được, tôi đi với cậu."

Khu giảng đường Khoa Ngoại ngữ cũng không xa, chỉ đi bộ vài phút là tới nơi. Nhưng trong suốt quãng đường, Tống Hạo để ý thấy Hướng Tình liên tục liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt dường như có chút nôn nóng.

Lên đến lầu, đèn trong giảng đường đã tắt hết, chỉ còn ánh trăng lờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào, tạo nên một không gian mờ ảo, lạnh lẽo.

Hành lang im lặng đến đáng sợ, ngoài tiếng bước chân của Tống Hạo... thì chẳng còn gì khác.

Không, khoan đã.

Tống Hạo đột nhiên nhận ra—chỉ có tiếng bước chân của chính mình vang vọng.
Cậu quay lại nhìn Hướng Tình. Lẽ nào cô ấy đi nhẹ đến mức không phát ra tiếng động nào sao? Hay là...

Cảm thấy không yên tâm, Tống Hạo tiến sát lại gần cô hơn.

Giữa lúc ấy, giọng nói của Hướng Tình vang lên, như làn gió lạnh luồn qua gáy:
"Tống Hạo này, cậu còn nhớ chuyện tôi kể với cậu hôm trước không? Về cô gái ở khoa Ngoại ngữ đã nhảy lầu tự tử ấy?"

Tống Hạo nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Tôi nhớ."

Giọng Hướng Tình thấp dần, như một làn hơi thở lạnh lẽo:
"Cô ấy nhảy từ tầng cao nhất của tòa nhà này. Cái chết vô cùng thảm khốc... Đầu cô ta vỡ nát như quả dưa bị đập, máu văng tung tóe đầy sân. Xác bị biến dạng, không còn nguyên vẹn... Đôi mắt trợn trừng, gần như lòi khỏi hốc, như muốn kéo ai đó chết theo cùng..."

Toàn thân Tống Hạo nổi da gà. Chỉ là nghe kể thôi mà cậu đã thấy lạnh sống lưng.

Cậu quay sang nhìn Hướng Tình—cô gái mảnh mai ấy sao có thể bình thản nói ra những điều đáng sợ thế này? Cô ấy không sợ sao?

"Tống Hạo." Hướng Tình đột nhiên tiến sát lại, hơi thở phả vào tai cậu:
"Tôi muốn lên tầng thượng xem thử..."

Tống Hạo lập tức xua tay:
"Không... không nên đâu! Trời đã tối thế này rồi, lên đó làm gì? Nguy hiểm lắm."

Tuy ngoài miệng nói không tin ma quỷ, nhưng thật lòng mà nói, Tống Hạo vẫn thấy rợn người. Nơi từng có người chết, lại còn chết thảm như vậy, cậu chẳng muốn bén mảng tới chút nào.

Hướng Tình thì thầm, giọng như gió lướt qua tai:
"Sao thế? Cậu sợ à?"

"Không... tôi không sợ." Tống Hạo lập tức chối bay. "Chỉ là... những nơi như vậy, tốt nhất đừng đến thì hơn."

"Chẳng qua là tôi thấy tò mò, chỉ muốn lên xem thử thôi." Hướng Tình ngước mắt nhìn Tống Hạo, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu.

Tống Hạo chau mày: "Hay là để ban ngày rồi đi, cậu nhất định phải lên đó vào ban đêm sao? Chuyện này... có chút không ổn lắm."

"Nếu cậu không muốn đi thì thôi, tôi đi một mình cũng được. Cậu cứ ở đây chờ tôi." Hướng Tình nói xong liền xoay người bước nhanh về phía cầu thang.

Tống Hạo gọi với theo: "Này..." nhưng Hướng Tình đã đi xa, bóng lưng biến mất như làn khói giữa màn đêm.

Cậu chỉ còn biết dậm chân tại chỗ, bất đắc dĩ đuổi theo. Sân thượng đã lâu không có ai lui tới kể từ khi xảy ra vụ án mạng, một lớp bụi mỏng phủ kín tay vịn, gió lạnh thổi qua khiến sống lưng Tống Hạo cũng lạnh toát.

Cậu đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Hướng Tình đâu cả.

Trái tim Tống Hạo trùng xuống. Cô ấy vừa mới lên đây, sao lại bỗng dưng biến mất? Cậu không hề thấy cô ấy đi xuống lầu... Một cảm giác rờn rợn dâng lên.

Đúng lúc này, một tiếng hét xé toạc màn đêm vang lên phía sau:
"Cứu mạng với... Á!!!"

Tống Hạo quay phắt lại, kinh hoàng thấy Hướng Tình đang bị kéo lê trên mặt đất. Cô ta không hề tự di chuyển—mái tóc của cô như bị một bàn tay vô hình túm chặt, lôi về phía mép sân thượng!

Âm thanh quần áo ma sát với sàn xi măng nghe rợn cả người. Hướng Tình la hét thất thanh, liên tục giãy dụa:
"Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi!"

Tống Hạo lập tức lao đến, bất chấp sợ hãi. Cậu ta chộp lấy tay Hướng Tình, cảm giác lạnh buốt như nắm phải một khối băng lớn khiến cậu rùng mình.

"Đừng buông ra! Giữ chặt lấy tôi!" Cậu hét lên.

Tuy vậy, sức mạnh lôi kéo từ phía vô hình kia quá lớn. Cả hai người đều đang bị kéo trượt về phía mép sân thượng. Tống Hạo nghiến răng cố giữ lấy cô, nhưng cậu cũng đang bị kéo theo. Cảm giác tử thần cận kề khiến tim cậu đập loạn, đầu óc choáng váng.

Ngay khi Tống Hạo nghĩ rằng mình sắp bị lôi rơi khỏi sân thượng, đột nhiên, lực kéo kỳ dị ấy biến mất. Cậu và Hướng Tình dừng lại, chỉ cách rìa sân thượng một centimet mong manh.

Chỉ cần nhích thêm chút nữa thôi... họ đã không còn tồn tại trên đời.

"Được cứu rồi..." Tống Hạo thở dốc, tiếng nói run run, hai chân mềm nhũn đến mức không thể đứng vững.

Hướng Tình ngồi bệt dưới đất, mặt mày trắng bệch, nước mắt rơi lã chã:
"Tống Hạo... cảm ơn cậu. Nếu không có cậu... tôi đã chết rồi..."

Tống Hạo cố gắng đứng dậy, vội nói: "Đi thôi! Chúng ta không thể ở lại đây nữa!"

"Ừ... Ừm..." Hướng Tình gật đầu, nhưng vẫn chưa thể đứng lên. Cô ta run rẩy nói:
"Tôi... tôi sợ đến mức chân tê cứng rồi. Cậu có thể kéo tôi dậy không?"

Tống Hạo vội vàng đưa tay ra: "Mau đứng dậy!"

Nhưng khi bàn tay hai người chạm nhau, một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.

Hướng Tình đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị, khóe miệng kéo rộng ra, kéo dài đến tận mang tai. Khuôn mặt dường như biến dạng trong tích tắc.

"Tống Hạo... cảm ơn cậu nhé." Giọng nói của cô ta giờ khàn khàn như đến từ cõi âm.
"Nếu cậu đã thích tôi đến vậy, thì chắc cũng sẵn sàng... chết vì tôi chứ?"

Vừa dứt lời, khuôn mặt cô ta như vỡ ra từng mảnh. Da tróc lở, để lộ phần thịt đỏ tươi và lớp mô trắng hãi hùng phía dưới. Cơ thể gãy gập ở những góc không thể tin nổi. Máu từ người Hướng Tình tuôn ra như suối, ướt đẫm người Tống Hạo.

"Máu... máu..." Cậu ta thầm hoảng loạn. "Không thể nào... làm sao một người có thể chảy ra từng ấy máu được?"

Cậu muốn rút tay ra, muốn chạy trốn, nhưng Hướng Tình đã siết chặt lấy cậu như một cái kìm sắt.

Sau đó—cô ta kéo cậu ta xuống theo!

"Á—!!" Tiếng hét của Tống Hạo vang vọng giữa đêm khuya, xé toạc bầu không khí chết chóc nơi sân thượng hoang lạnh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK