"Không sao!"
"Một mình thì một mình thôi."
"Ít ra có thể tận hưởng trọn vẹn cả phòng tập, cũng không tệ chút nào."
Tiểu Giai nhìn vào gương lớn dán tường, bắt đầu múa lại động tác đã được tập nhiều lần cho buổi biểu diễn sắp tới.
Bộ đồng phục khiêu vũ Latin màu trắng ôm lấy dáng người cô, dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, làn da dường như càng thêm tái nhợt, phản chiếu trong gương trông chẳng khác nào một hồn ma.
Cô đứng yên một lát, bỗng nhếch môi cười.
"Nói có ma quỷ gì chứ..."
"Lúc này đây, trông mình còn giống ma hơn cả ma ấy!"
Nghĩ vậy, Tiểu Giai hứng chí nhe răng trêu chính mình trong gương. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, khóe mắt cô thoáng thấy một cái bóng trắng lướt qua phía sau mình.
"Ai đó?!"
Tiểu Giai giật mình quay phắt lại, bật thốt lên.
Thế nhưng, phòng tập vẫn trống không.
Ngoại trừ giọng nói của chính cô vang vọng trong không gian rộng lớn, chẳng có bất kỳ ai khác.
Rõ ràng, cả phòng chỉ có mỗi mình cô mà thôi...
Cơn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Dù gan có lớn đến đâu, lúc này Tiểu Giai cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Cô nhớ đến những lời đồn kỳ lạ về phòng tập dạo gần đây, trong lòng càng thêm hoảng hốt, chẳng còn tâm trí nào tiếp tục luyện tập nữa.
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, ôm đồng phục của mình rồi bước nhanh vào phòng thay đồ.
Chỉ muốn thay đồ thật nhanh rồi rời khỏi nơi này.
Tiểu Giai gần như vội vàng thay đồ, động tác hấp tấp đến mức vô tình kéo đứt một sợi tóc của mình.
"Ai da, đau quá!"
Cô cau mày, than phiền:
"Trời ơi, vốn đã ít tóc rồi, giờ lại còn rụng thêm. Họa vô đơn chí thật mà."
Vốn chỉ là lẩm bẩm một mình cho đỡ căng thẳng, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tiểu Giai chợt cứng đờ người.
Bởi vì... cô cảm nhận được có một bàn tay lạnh băng, từ từ chạm lên lưng mình.
"AAAAA!!!"
Một tiếng thét thất thanh xé toạc sự yên tĩnh trong phòng tập.
Cửa phòng thay đồ bật mở, Tiểu Giai gần như lao ra như đang chạy trốn.
Trong lúc hấp tấp, cô suýt chút nữa vấp ngã ngay bậc cửa. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, cô lại nghe thấy một thứ âm thanh khác.
Ngay phía trước cửa phòng tập.
"Bịch, bịch, bịch..."
Là tiếng bước chân.
Chậm rãi.
Nặng nề.
Đều đặn vang lên, như thể có ai đó đang đi về phía cô.
Tiểu Giai run rẩy, cảm giác kinh hoàng siết chặt lấy tim cô.
Cô nhớ tới lời đồn đáng sợ trong trường. Có một đàn chị từng xác nhận tất cả mọi người đã rời đi rồi mới khóa cửa phòng tập. Nhưng khi vừa xuống lầu, cô ta lại thấy đèn phòng bật sáng. Qua lớp kính, thấp thoáng có một cái bóng đen đang nhảy múa bên trong...
Không chỉ vậy.
Cô ta còn nghe thấy tiếng bước chân.
"Bịch, bịch, bịch..."
Chẳng lẽ, hiện tại cô cũng gặp phải tình huống đó sao?
Tiểu Giai chết sững.
Tiếng bước chân kia ngày càng gần hơn.
Từng chút, từng chút một.
Ngay khi cô tưởng chừng mình sắp tuyệt vọng, thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt.
"Tiểu Giai? Cậu vẫn chưa về sao?"
Là Vũ Lâm Lâm!
Giây phút nhìn thấy trưởng câu lạc bộ, Tiểu Giai lập tức thở phào một hơi.
Cô nhào tới ôm chầm lấy Vũ Lâm Lâm, suýt nữa thì bật khóc.
"Hức hức... Lâm Lâm, đáng sợ quá! Phòng tập có ma thật đó!"
Cô nghẹn ngào, giọng run run:
"Lúc nãy tôi thay đồ trong phòng thay đồ thì cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo sờ lên lưng mình! Tôi thề, tuyệt đối không phải ảo giác đâu! Chuyện này hoàn toàn có thật!"
Vũ Lâm Lâm và Kỷ Hòa đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn nhau.
Vũ Lâm Lâm hạ giọng hỏi:
"Chị có muốn vào phòng thay đồ kiểm tra thử không?"
Kỷ Hòa khẽ gật đầu:
"Được."
Thế là Vũ Lâm Lâm vén rèm, bước vào trong.
Nhưng ngay khi vừa vào phòng thay đồ, cô sững người.
Tiểu Giai, dù còn đang run, cũng chậm rãi đi theo sau.
Và rồi, cô cũng chết lặng tại chỗ.
Cả căn phòng thay đồ hỗn loạn.
Những bộ đồ diễn vốn dĩ được xếp ngay ngắn trên kệ giờ đây rơi tán loạn dưới sàn.
Không chỉ vậy—
Mỗi bộ trang phục đều bị cắt xé nham nhở, những vết rách lớn đến mức chẳng thể nào mặc được nữa.
Đôi mắt của Vũ Lâm Lâm mở to, tràn đầy kinh ngạc.
"Trời ơi, ai làm chuyện này?"
Buổi chiều cô đến đây, đống đồ diễn vẫn còn nguyên vẹn cơ mà!
Những bộ trang phục này không chỉ dùng để biểu diễn mà còn được thành viên câu lạc bộ mặc khi tập luyện. Vậy mà giờ, tất cả đều rách nát, tả tơi.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi diễn, bảo họ tìm đâu ra một lô trang phục thay thế trong thời gian ngắn như vậy?
Tiểu Giai tái mặt, vội vàng lắc đầu.
"Lâm Lâm, tôi... Tôi không biết gì cả! Lúc nãy tôi vẫn còn mặc đồ diễn để tập, khi đó chúng vẫn còn nguyên! Tôi thề là chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đã thành thế này... Không phải tôi làm!"
Vũ Lâm Lâm nhíu mày, thở dài:
"Tôi biết mà."
Dĩ nhiên không thể là Tiểu Giai được.
Cô ấy coi trọng phần trình diễn này đến mức nào, ai cũng thấy rõ. Nếu không, cô đã chẳng lén đến đây tập luyện vào lúc muộn như vậy.
Thế nhưng bây giờ…
Nhìn đống trang phục rách nát, Vũ Lâm Lâm chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
"Xem ra, chúng ta không còn cơ hội tham gia cuộc thi câu lạc bộ xuất sắc cấp tỉnh nữa rồi. Thầy Thẩm cũng không thể tranh giải giáo viên phụ trách xuất sắc được nữa..."
Nghe đến đây, Tiểu Giai khẽ thở dài.
"Đáng tiếc thật. Thầy Thẩm đã dành biết bao tâm huyết cho phần trình diễn này..."
"Nhưng cũng hết cách rồi. Ngày mai tôi sẽ báo cho thầy ấy biết chuyện này."
Vũ Lâm Lâm nhìn đồng hồ, sau đó quay sang Tiểu Giai:
"Không còn sớm nữa, cậu về trước đi."
"Ừm..."
Tiểu Giai cũng chẳng muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm giây phút nào nữa. Nếu Vũ Lâm Lâm không nhắc, có khi cô cũng chủ động đòi về luôn.
Nhưng ngay khi xoay người định rời đi, cô ấy lại chần chừ, rồi đột nhiên quay lại.
"Lâm Lâm..." Giọng cô ấy có chút do dự. "Tôi cảm thấy, chuyện đồ diễn bị phá hỏng này, có lẽ... không phải do con người làm đâu. Nếu là ma làm... thì cậu nghĩ có thể là đàn chị bốn năm trước không?"
Vũ Lâm Lâm giật mình.
"Đàn chị nào cơ?"
Tiểu Giai tròn mắt.
"Ôi trời, cậu không biết sao? Cũng đúng, chuyện đó xảy ra lâu rồi, lại rất khó coi. Nhà trường muốn giữ danh tiếng nên đã cố tình ém nhẹm mọi thứ xuống. Nhưng mà... chuyện này còn liên quan đến thầy Thẩm nữa."
Nói đến đây, Tiểu Giai bỗng dưng cắn môi, ánh mắt lén lút quan sát Vũ Lâm Lâm, như thể đang cân nhắc xem có nên tiếp tục hay không.
Cô ấy biết rõ Vũ Lâm Lâm rất thích thầy Thẩm, lại còn thân thiết với anh ta.
Nếu bây giờ kể mấy chuyện không hay ho này, nhỡ đâu Vũ Lâm Lâm giận thì sao?
Nhìn thấy sự lưỡng lự trong mắt đối phương, Vũ Lâm Lâm mỉm cười, nói dứt khoát:
"Không sao, cậu cứ kể đi."
Được cho phép, Tiểu Giai liền hạ giọng, chậm rãi kể lại:
"Bốn năm trước, trưởng câu lạc bộ khiêu vũ Latin là đàn chị Du Văn. Chị ấy cực kỳ thích thầy Thẩm. Suốt ngày bám theo thầy, nào là viết thư tình, tặng hoa, mua quà, rồi còn tìm đủ mọi lý do để nhắn tin cho thầy trên WeChat.
Nhưng lúc đó, thầy Thẩm đã có bạn gái rồi.
Bạn gái của thầy là người rất nóng tính, nên khi phát hiện ra, cô ấy lập tức tìm đến tận trường, gặp mặt đàn chị Du Văn. Trước mặt bao nhiêu người, cô ấy mắng đàn chị là học sinh mà lại dám có ý đồ với giáo viên. Cô ấy còn tuyên bố thẳng thừng rằng mình mới là bạn gái của thầy Thẩm, yêu cầu đàn chị mau chóng từ bỏ.
Sau vụ đó, mọi người trong trường bắt đầu bàn tán xôn xao. Đàn chị bị ánh mắt giễu cợt, đàm tiếu bủa vây suốt một thời gian dài.
Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, chị ấy đã..."
Tiểu Giai dừng lại một chút, rồi thấp giọng nói tiếp:
"...nhảy lầu tự sát."
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên im ắng đến nghẹt thở.
Vũ Lâm Lâm siết chặt ngón tay, vô thức nuốt nước bọt.
Tiểu Giai liếm môi, như thể vẫn còn điều gì chưa nói hết.
"Những gì tôi sắp kể tiếp theo... Lâm Lâm, cậu đừng sợ nhé..."
Vũ Lâm Lâm nhướng mày.
"Chuyện gì?"
Tiểu Giai nhìn ra cửa sổ, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm:
"Người ta nói... đàn chị Du Văn nhảy xuống từ cửa sổ của phòng tập này."