Điền Nhược Kỳ nhìn thau đồ, mặt biến sắc. Giặt tay bằng nước sông, phải ngồi xổm xuống, dùng bàn chà chà từng cái một. Mệt muốn xỉu.
Cô vốn quen sống như công chúa, có người phục vụ tận răng. Ở nhà, việc giặt giũ là của người giúp việc, bàn tay trắng muốt của cô chưa từng động đến nước lạnh, nay lại bị bắt làm như thế?
Cô giận sôi máu trong lòng.
"Đây là gameshow chứ đâu phải khóa huấn luyện? Tôi là minh tinh mà, không phải ô sin!"
Nhưng xung quanh đều đang lục đục chuẩn bị, nhưng Kỷ Hòa lại là người đầu tiên xắn tay bê thùng gỗ lên, bước nhanh về phía bờ sông.
Ngay sau lưng cô, Diệp Chi Tinh lon ton chạy theo như một cái đuôi nhỏ, tay cầm theo tấm ván giặt đồ và cục xà phòng, vừa đi vừa gọi:
"Chị Kỷ ơi, để em làm cho, để em làm cho!"
Cùng lúc đó, Lương Điềm Điềm và Tiêu Trạch Trình vừa trò chuyện vừa cười nói, cũng đi ngang qua.
Tô Chiếu An quay sang Điền Nhược Kỳ: "Bọn mình cũng qua đó nhé?"
Điền Nhược Kỳ khẽ gật đầu: "Ừ, được."
Nhưng trong lòng cô ta lại tính toán, hai người một nhóm, phải giặt tận hai thùng quần áo. Chi bằng cô ta cứ lén làm biếng, giặt cầm chừng, chắc chắn Tô Chiếu An sẽ thấy vậy mà chủ động giúp mình thôi...
Kỷ Hòa ngồi xổm xuống mép sông, tay chân nhanh nhẹn, động tác giặt quần áo dứt khoát, thành thạo. Trong nhóm sáu người, cô là người có tiến độ nhanh nhất.
Trên sóng livestream, hàng loạt bình luận tràn lên:
[Trời ơi, tôi còn tưởng mấy minh tinh thì biết gì về giặt giũ, ai ngờ Kỷ Hòa lại nhanh thế này!]
[Tôi còn chật vật với mấy thứ cổ lỗ sĩ này, nói gì đến họ... Dùng ván giặt với xà phòng á? Tưởng tượng thôi đã thấy cực!]
[Đạo diễn Lý Mậu chắc cố tình tạo thử thách để kiểm tra khả năng thực tế của họ đây mà!]
[Còn tưởng cô chiêu nhà họ Kỷ không biết động tay vào việc nhà, ai dè lại giỏi quá chừng!]
Một lát sau, Lương Điềm Điềm khẽ nhăn mặt, buông một tiếng "aishhhh" đầy đau đớn.
Kỷ Hòa quay sang hỏi: "Sao vậy em?"
Lương Điềm Điềm giơ ngón tay phải ra, than thở: "Em bị trầy tay rồi..."
Quả nhiên, ở ngay khớp ngón giữa, da bị mài rách, đỏ lên thấy rõ.
[Trời đất ơi, nhìn thấy mà đau... Thương Điềm Điềm quá đi mất!]
[Nhìn là biết cô ấy giặt nghiêm túc lắm, mới bị trầy tay thế này!]
[Chơi show thực tế, chủ yếu là chân thành, Điềm Điềm đúng chuẩn luôn!]
Kỷ Hòa cúi đầu nhìn kỹ vết thương, rồi bất ngờ đưa tay ra ấn nhẹ lên đó.
Lương Điềm Điềm phản xạ muốn rụt tay lại, nhưng không hiểu sao ngón tay của Kỷ Hòa lại mát lạnh, vừa chạm vào liền dịu đi cơn đau. Giống như... có phép màu vậy.
Một lúc sau, Kỷ Hòa nhẹ nhàng nói: "Vết thương này là do em dùng sai lực khi giặt đồ. Để chị chỉ cho."
Nói rồi, cô hơi nghiêng người, làm mẫu lại động tác của mình một cách chậm rãi. Lương Điềm Điềm chăm chú quan sát, gật đầu liên tục.
"Ồ, thì ra là vậy. Em giặt sai cách từ đầu rồi, thế nên mới bị trầy tay."
[Lúc nãy nhìn không để ý, giờ mới thấy Kỷ Hòa giặt đồ quá thuần thục, chắc là từng giặt nhiều lần lắm rồi!]
[Không ngờ chị Kỷ không chỉ đẹp mà còn khéo tay, đúng chuẩn vợ hiền dâu thảo nè!]
[Còn Điền Nhược Kỳ thì sao thế nhỉ? Kỷ Hòa gần xong một thùng rồi mà cổ còn loay hoay mãi có vài cái áo...]
Lúc mọi người đang miệt mài giặt đồ, một giọng nói bất ngờ vang lên từ xa:
"Ôi dào, mọi người giặt đồ ở đây à? Nhường tôi một chỗ với, tôi cũng muốn giặt!"
Lương Điềm Điềm nghe tiếng liền ngẩng đầu, mặt sa sầm.
Lại là bác gái Triệu!
Không hiểu sao, mỗi lần thấy người phụ nữ này là cô lại thấy căng thẳng. Nhưng vì đang ghi hình trực tiếp, cô chỉ có thể cúi đầu, tập trung vào chậu quần áo trước mặt.
Bác gái Triệu bưng thùng nước tới, vẻ mặt vui như Tết. Bà ta vừa tới nơi đã lấy thân hình tròn trịa của mình đẩy Lương Điềm Điềm sang một bên, giành chỗ bên bờ sông.
Sau đó, bà ta quay sang Điền Nhược Kỳ, đột nhiên cười rạng rỡ, vỗ mạnh vào vai cô ta:
"Úi chà, cháu gái à, cháu tên gì thế?"
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Điền Nhược Kỳ chẳng thèm đoái hoài tới mấy người phụ nữ ở quê. Nhưng hiện tại đang quay chương trình, tương tác với người dân địa phương có thể giúp cô ta ghi điểm trong mắt khán giả.
Cô ta lập tức cười thân thiện: "Dạ, cháu tên là Điền Nhược Kỳ ạ."
"Hả? Điền... Điền gì cơ?" Bác gái Triệu hơi nhăn trán, có vẻ không nghe rõ.
Không còn cách nào, Điền Nhược Kỳ phải nhắc lại lần nữa.
"À à, Tiểu Điền à!" Bác gái gật đầu lia lịa, rồi cười tươi như hoa. "Nhìn cháu này, ăn mặc giản dị, lại ít nói, bác thích lắm. Nếu cháu chịu đến nhà bác ở thì còn gì bằng!"
Lương Điềm Điềm đứng ngay cạnh, sững người.
[… Ý gì đây trời? Bà ta nói câu đó trước mặt Điềm Điềm luôn à?]
[Bác gái Triệu này ăn nói kỳ quá. Ý gì mà 'nếu cháu đến nhà bác ở thì tốt quá'? Coi như không có Điềm Điềm đứng kế bên à?]
[Cũng mới gặp nhau được mấy lần thôi mà? Làm quá lên rồi đấy…]
[Thật là khó xử thay cho Lương Điềm Điềm... Không phải mình tôi cảm thấy thế đúng không? Từ hôm qua đã thấy bác gái Triệu tỏ thái độ khó chịu với Điềm Điềm nhà chúng tôi rồi.]
[Tôi cứ tưởng khách mời đều nhận thù lao như nhau cơ mà? Ở nhà ai cũng như nhau thôi, sao lại nhắm vào mỗi Điềm Điềm thế?]
[Thật ra tôi thấy vấn đề nằm ở phong cách ăn mặc. Điềm Điềm vốn xuất thân từ nhóm nhạc nữ, ăn mặc hiện đại, có phần nổi bật. Còn Điền Nhược Kỳ thì trông gọn gàng, nền nã, lại hợp mắt người lớn tuổi.]
Điền Nhược Kỳ tất nhiên cũng không ngốc. Cô ta sớm đã nhận ra sự khác biệt trong thái độ của bác gái Triệu.
Thấy Lương Điềm Điềm sắc mặt tối sầm, cô ta như được dịp thắng thế, cố tình cười thật tươi, ngọt ngào nói với bác gái:
"Cháu cũng rất quý bác ạ. Tiếc là không rút trúng thăm để được đến nhà bác ở."
Bác gái Triệu lập tức vui vẻ:
"Ôi dào, có gì đâu mà tiếc! Cháu muốn đến thì lúc nào chả được! Nhà bác lúc nào cũng mở cửa chào đón cháu!"
Nói xong, ánh mắt bà lướt xuống tay của Điền Nhược Kỳ, rồi đột ngột đổi giọng:
"Ấy chết, cháu giặt chậm quá đó nha! Thế này thì sau này làm sao lo được việc nhà? Thôi để bác chỉ cho, cứ học theo bác là biết ngay."
Nụ cười trên mặt Điền Nhược Kỳ như bị keo xịt tóc cố định lại, cứng đờ:
"Dạ...?"
Bác gái Triệu tưởng cô đang từ chối, lại càng sốt sắng:
"Ôi giời ơi, cháu không biết làm việc nhà thì sao được? Việc nhà con gái phải biết, không thể ỷ lại được! Làm nhiều là quen thôi mà!"
Nói rồi, bà không khách sáo kéo thùng đồ của Tô Chiếu An đến đặt trước mặt Điền Nhược Kỳ:
"Nè, giặt thêm vài thùng là thành thạo ngay!"
Điền Nhược Kỳ: "..."
Cô ta sững người. Cái gì cơ? Cô ta đâu có nói muốn giặt thêm đâu chứ!
Bây giờ thì đúng là tự vác đá đập chân mình.
Cô ta vốn không muốn đụng vào nước, thế mà giờ lại bị ép giặt hết thùng này tới thùng khác.
Bác gái Triệu vẫn nhiệt tình như không có chuyện gì, khiến cho dù có bao nhiêu ấm ức trong lòng, Điền Nhược Kỳ cũng không thể phản bác, chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ giặt.
Tô Chiếu An thấy vậy thì ái ngại, định lên tiếng:
"Hay là để em giặt phần của em—"
Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị bác gái Triệu trừng mắt:
"Không được! Thùng đó để Tiểu Điền giặt hết! Cậu làm gì mà chen vào?"
Tô Chiếu An: "..."
Anh biết mình không phải là người giỏi ăn nói, thấy bà Triệu quyết liệt quá thì đành im lặng, để mặc cho Điền Nhược Kỳ tiếp tục ngồi xổm bên bờ sông, vật lộn với đống quần áo bẩn.
Sầm Ninh đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười dịu dàng, khẽ nghiêng đầu quan sát, như thể đang học hỏi điều gì mới mẻ:
"Thì ra giặt quần áo cũng có nhiều thứ phải chú ý vậy..."
Nghe vậy, bác gái Triệu lại quay sang, không kiêng dè gì mà nói to:
"Nhìn cô là biết không quen làm việc nhà rồi! Xinh đẹp cũng chẳng ăn thua gì đâu, con gái mà không biết làm việc thì sau này không ai thèm cưới!"
Sầm Ninh: "..."
Các khách mời còn lại trao nhau ánh mắt kinh ngạc. Ai cũng không dám tin vào tai mình.
Người bị nói là Sầm Ninh đấy—mỹ nhân nổi tiếng từng làm mưa làm gió, dù đã ly hôn nhưng người muốn theo đuổi vẫn xếp hàng dài.
Khán giả xem livestream cũng bắt đầu bùng nổ. Bình luận tràn ngập màn hình, toàn là phản ứng tức giận:
[Trời ơi, đạo diễn Lý Mậu ơi, thế này thì chịu không nổi! Có thể cắt bớt cảnh bác gái Triệu không?]
[Phải đấy! Sao lại để Điềm Điềm ở nhà bà này? Nghĩ đến chuyện cô ấy phải ở cùng người như thế mà thấy tức giùm luôn!]
[Tôi tuyên bố nếu chương trình vẫn để bác gái này lên hình, tôi sẽ rate 1 sao cho “Giai điệu tự nhiên”!]