Ban đầu, nơi này nổi tiếng vì lời đồn cầu duyên linh nghiệm. Người ta nói rằng, chỉ cần bước vào chùa, chưa kịp ra khỏi cổng là đã gặp được ý trung nhân.
Sau này, chùa Vân Thủy lại được biết đến nhờ… mèo.
Chú mèo hoang đầu tiên đến chùa đã được vị trụ trì thu nhận, đặt tên và chăm sóc. Có một bé mèo đầu tiên, rồi lần lượt những chú mèo hoang khác cũng tìm đến, nhiều đến mức không đếm xuể.
Thế nhưng, một khi đã vào chùa Vân Thủy, chúng không còn là mèo hoang nữa.
Mỗi chú mèo đều có tên riêng, có chỗ ở, có người chăm sóc.
Từ đó, chùa Vân Thủy không chỉ là chốn thanh tịnh cho người, mà còn trở thành mái nhà ấm áp cho rất nhiều bé mèo.
[Bình luận]
[Gió thu]: "Năm ngoái tôi có đến chùa Vân Thủy nè! Đúng là thiên đường cho mèo luôn! Chùa sạch sẽ, yên tĩnh, các sư thầy cũng thân thiện, mà mấy bé mèo thì gần người cực kỳ!"
[Hương thơm trong lều]: "Nghe nói mèo trong chùa hơn trăm con lận. Thật sự là 'vương quốc của mèo' rồi còn gì!"
[Thanh thanh]: "Nhưng mà vẫn có mấy con dữ lắm á! Tôi bị một con cào chảy máu, vé vào cửa có mấy đồng mà tiền tiêm phòng hơn trăm luôn đó trời!"
[Chiếc loa nhỏ]: "Ha ha ha, chắc chị gặp trúng mấy 'bé yêu' có tiền án rồi!"
Hà Miểu đang mải đọc bình luận thì chợt cảm thấy trên người nặng trĩu.
Tây Tây – con mèo vàng quen thuộc của chùa – không biết từ lúc nào đã nhảy phắt lên bụng cô, thản nhiên chiếm chỗ.
Mèo ta vẫy đuôi một cái, thoải mái cuộn tròn lại, lim dim ngủ ngay trên người Hà Miểu.
Cô dở khóc dở cười, xoa đầu nó:
"Mày chọn chỗ êm quá nhỉ?"
Bé mèo này thậm chí còn nằm đúng góc máy, khiến cả khán giả livestream đều nhìn thấy rõ.
[Bình luận]
[Chó Shiba Inu]: "Tây Tây đáng yêu quá trời! Muốn đi chùa Vân Thủy vuốt mèo ghê!"
[Cùng đi ngắm biển]: "Nhưng mà… chị gái bảo là muốn tìm mèo, chắc không phải tìm mèo ở chùa Vân Thủy đâu nhỉ? Ở đây nhiều mèo vậy thì định tìm kiểu gì?"
[Mãi mãi trung lập]: "Công nhận, nhiều con nhìn giống nhau lắm, khó phân biệt cực."
[Chị gái này không phải cố tình lên đây kiếm chuyện chứ?]
Hà Miểu thấy có vài bình luận nghi ngờ mình, lập tức lên tiếng giải thích:
"Tôi không lên kiếm chuyện đâu! Tôi thực sự muốn nhờ streamer tìm mèo giúp tôi! Đây, tôi có ảnh chụp đây này!"
Nói rồi, cô vội vã mở balo, lục tìm một lúc rồi lấy ra một cuốn sổ tay.
Cô nhanh chóng lật sổ ra, trên trang giấy là những bức ảnh mèo được dán ngay ngắn, bên cạnh còn có ghi chú cẩn thận.
Từng con một, đều có tên, có đặc điểm nhận dạng.
Không chỉ đơn thuần là đến tìm mèo, màcó vẻ như Hà Miểu đã dành rất nhiều thời gian để ghi chép lại thông tin của toàn bộ những bé mèo trong chùa Vân Thủy.
Dưới ánh đèn màn hình, Hà Miểu nhanh chóng lật đến những tấm ảnh chụp mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Cô nâng từng bức ảnh lên, để sát vào camera cho mọi người nhìn rõ hơn.
“Chùa Vân Thủy hiện đang nuôi tổng cộng 112 con mèo. Tôi đã ghi chép lại thông tin của tất cả bọn chúng trong sổ. Ngày nào tôi cũng đến thăm, nhưng khoảng hai tuần trước, tôi bỗng nhận ra không thấy Hành Thái đâu nữa.”
Hà Miểu đưa lên một tấm ảnh chụp một con mèo tam thể với đôi mắt tròn xoe, cái tên “Hành Thái” được viết nắn nót bên dưới.
“Ban đầu tôi nghĩ rằng nó tự rời đi. Nhưng vài ngày sau, tôi lại phát hiện thêm một con khác cũng mất tích, lần này là Khoai Tây. Khi đó tôi mới nhận ra có điều bất thường.”
Cô ngừng lại một chút, rồi nói với giọng chắc chắn:
“Khoai Tây không phải mèo hoang. Nó sinh ra và lớn lên ở chùa Vân Thủy, nơi này chính là nhà của nó. Không lý nào nó lại bỏ đi!”
Hà Miểu nhìn chăm chăm vào những bức ảnh, giọng nói mang theo sự lo lắng rõ rệt:
“Tôi bắt đầu kiểm kê số lượng mèo mỗi ngày, nhưng dù tìm khắp nơi cũng không thấy chúng đâu cả. Đến tận hôm nay, trong chùa chỉ còn lại 105 con.”
“Có bảy con đã biến mất.”
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức bùng nổ:
["Mèo mất tích cũng bình thường mà? Chùa rộng thế, có khi tụi nó trốn ở đâu đó thôi!"]
["Nhưng hai tuần mà mất đến bảy con, số lượng này hơi bị nhiều đấy. Chẳng lẽ chúng rủ nhau bỏ đi?"]
["Không phải chùa Vân Thủy có chương trình nhận nuôi mèo sao? Có khi nào đã được người có duyên mang đi rồi không?"]
["Chị gái này là nhân viên của chùa hả? Sao ngày nào cũng có mặt vậy?"]
Hà Miểu nhẹ nhàng lắc đầu:
“Tôi đã hỏi qua quản lý trong chùa, không ai nhận nuôi những con mèo này cả. Với lại, tôi không phải nhân viên đâu. Tôi chỉ sống gần đây và rất yêu mèo thôi.”
Cô thở dài, ánh mắt đầy lo lắng:
“Tôi thật sự không yên tâm chút nào. Tôi nghe nói gần đây, mèo hoang quanh chùa Vân Thủy cũng hay bị mất tích. Đến khi tìm thấy thì… hầu hết đều đã chết rồi.”
Một nỗi bất an len lỏi trong từng lời nói của cô.
“Có con còn bị ngược đãi đến chết.”
Cô ngừng lại một chút, giọng nói khẽ run lên:
“Tôi sợ rằng bảy con mèo này cũng gặp phải chuyện tương tự.”
Đối với Hà Miểu, những con mèo trong chùa không chỉ là mèo, mà còn là gia đình.
Chúng mất tích liên tục như vậy, cô không tài nào thuyết phục bản thân tin rằng chúng chỉ đơn giản là bỏ đi.
Hà Miểu quay sang nhìn Kỷ Hòa, đôi mắt đầy hy vọng:
“Streamer, chị có thể giúp tôi không? Chị có thể… cho tôi biết, chúng có bình an không?”
Nói rồi, cô siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt căng thẳng đến mức không dám chớp.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân, Tây Tây – con mèo vàng trong lòng Hà Miểu – đột nhiên vươn lưỡi liếm nhẹ lên tay cô, đôi mắt tròn xoe nhìn cô như đang an ủi.