Kỷ Hòa cũng chẳng rảnh rỗi gì mấy, nhưng vẫn đồng ý giúp. Cô xoay nhẹ tay lái, khóe môi khẽ nhếch:
"Thì cũng đang có chút thời gian, hơn nữa với tôi, bói toán chẳng phải chuyện gì to tát."
Dù gì vừa xem bói cho Kỷ Mặc xong, bị cái vận xui của anh ta quấn lấy, Kỷ Hòa cảm thấy không may mắn chút nào. Giờ đi gặp bạn thân tâm sự, nói không chừng còn giúp xua đi khí xui.
An Nhiễm thấy cô đã đồng ý thì cũng không khách sáo nữa:
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ liên hệ với quản lý của Đàm Lạc, hỏi xem có thể gửi ngày tháng năm sinh của anh ta cho cô không."
Cô ngừng một lát, rồi nói thêm với vẻ phiền muộn:
"Nhưng này, tôi phải kể với cô chuyện này. Gần đây tôi thật sự bị đám fan cuồng làm phiền đến mức phát điên."
Kỷ Hòa hơi nghiêng đầu:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Từ khi Đàm Lạc mất tích, người lo lắng nhất ngoài người nhà anh ta ra, chính là fans. Nhưng trong số đó lại có một kiểu fan còn đáng sợ hơn cả người thân ruột thịt..."
An Nhiễm nhíu mày, giọng điệu trầm xuống:
"Anh ta có một chủ tịch fanclub chính thức tên là Thành Nhạn. Cô Thành Nhạn này, thực sự là một người có vấn đề."
"Từ ngày đầu tiên Đàm Lạc mất tích, ngày nào cô ta cũng chặn cửa đoàn phim, bắt nhân viên phải tổ chức tìm kiếm. Lúc đầu còn lịch sự, về sau không có tin tức, cô ta bắt đầu chửi bới loạn lên. Bây giờ cả đoàn cứ thấy cô ta là đau đầu muốn chết."
Kỷ Hòa cau mày:
"Không thể mời cô ta rời đi à?"
An Nhiễm cười khổ:
"Làm sao được? Cô ta đại diện cho fanclub chính thức mà. Nếu chúng tôi đuổi cô ta đi, sẽ bị nói là coi thường fans, ảnh hưởng rất xấu."
"Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy tình cảm của Thành Nhạn dành cho Đàm Lạc đã không còn đơn thuần là ngưỡng mộ nữa, mà là... kiểu muốn chiếm hữu. Như thể Đàm Lạc là của riêng cô ta vậy."
An Nhiễm cũng là người nổi tiếng, nên từng gặp phải không ít fan cuồng. Lần đáng sợ nhất là khi cô đang phát biểu nhận giải trên sân khấu, mặc một chiếc đầm dài, thì một fan nam lao lên ôm chầm lấy cô, còn định cưỡng hôn. May mà bảo vệ can thiệp kịp thời.
Sự việc ấy để lại ám ảnh không nhỏ với An Nhiễm. Nhưng làm người của công chúng, chuyện như vậy là không thể tránh khỏi.
Kỷ Hòa nghe xong cũng không khỏi phì cười:
"Cô may thật đấy. Tôi còn chưa từng gặp phải kiểu fan nào cực đoan như vậy. Các bạn 'Cây Mạ' của tôi đều rất dễ thương, rất có chừng mực."
An Nhiễm thở dài:
"Dù sao thì nếu không sớm tìm được Đàm Lạc, tôi lo rằng Thành Nhạn sẽ còn tiếp tục gây rối."
Vừa nói chuyện, An Nhiễm vừa nhắn tin cho quản lý của Đàm Lạc. Quản lý bên kia gần như phát điên vì nhận quá nhiều cuộc gọi trong mấy ngày nay. Khi nghe nói An Nhiễm có thể nhờ được Kỷ Hòa ra tay giúp, người đó lập tức suýt quỳ xuống cảm tạ.
"Trời đất ơi, An Nhiễm! Không ngờ cô lại quen với nhân vật lớn như Kỷ Hòa! Đúng là cứu tinh!"
An Nhiễm chỉ cười đáp:
"Có dịp hợp tác rồi quen nhau, sau thành bạn thân thôi."
Quản lý lập tức nói:
"Quá tốt rồi! Tôi phải giục nghệ sĩ nhà mình tranh thủ hợp tác với Kỷ Hòa ngay, bám thật chặt cái đùi vàng này!"
An Nhiễm: "...?"
Lại thêm một hình thức cạnh tranh kỳ lạ xuất hiện.
Sau khi nhận được bát tự mà An Nhiễm gửi tới, Kỷ Hòa nhanh chóng tính toán, sau đó cau mày hỏi:
"Cái cậu Đàm Lạc này, có bạn gái chưa?"
An Nhiễm ngẩn ra:
"Tôi không biết... hình như là không có. À không, chắc chắn là không có! Anh ta luôn xây dựng hình tượng người đàn ông độc thân, theo lý thì không thể lén lút yêu đương được..."
Nhưng nếu Kỷ Hòa đã nói vậy, chắc chắn không sai.
An Nhiễm bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng:
"Ý cô là... Đàm Lạc đang yêu đương? Là với ai chứ? Là Thành Nhạn sao?"
Cô hốt hoảng hỏi tiếp:
"Đúng rồi, chắc là Thành Nhạn! Không thì sao cô ta lại lo lắng đến thế!"
Ai ngờ Kỷ Hòa chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không phải Thành Nhạn. Là người khác."
"Người khác?" – An Nhiễm càng thêm rối loạn.
Kỷ Hòa hơi nhắm mắt lại, tiếp tục tính toán. Nhưng chỉ chốc lát sau, sắc mặt cô lập tức thay đổi:
"Không ổn! Đàm Lạc đang gặp nguy hiểm. Có người muốn giết anh ta."
Nghe đến đây, An Nhiễm cũng hoảng loạn thật sự:
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Kỷ Hòa nghiêm giọng:
"Phải báo cảnh sát. Tôi có thể xác định vị trí đại khái của Đàm Lạc, nhưng nơi đó là nhà riêng của ai đó. Chúng ta không thể tùy tiện xông vào."
An Nhiễm lo lắng:
"Nhưng... nếu không có bằng chứng, cảnh sát có chịu tin lời chúng ta nói không? Muốn khám xét nhà cũng phải có lệnh khám xét chứ..."
Kỷ Hòa trầm ngâm một lát, rồi khẽ nói:
"Không sao. Tôi sẽ liên hệ với Yến Lâm."
An Nhiễm ngẩn người, không biết Yến Lâm là ai. Nhưng thấy thái độ nghiêm túc của Kỷ Hòa, cô lại cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Nghe xong ý định của Kỷ Hòa, Yến Lâm không nhịn được mà bật cười, giọng mang theo chút trêu chọc:
"Kìa, ủy ban kỷ luật của giới giải trí lại ra tay nữa rồi à?"
Kỷ Hòa bất lực lườm cô bạn:
"Đừng đùa nữa, mau hành động đi. Đàm Lạc là minh tinh lớn, nếu thật sự có chuyện thì ảnh hưởng sẽ rất nghiêm trọng."
Yến Lâm nhướng mày:
"Không phải lại là kiểu fan cuồng không chịu nổi chuyện thần tượng yêu đương nên bắt cóc người ta để giữ làm của riêng đấy chứ?"
Cô từng nghe kể về “truyền kỳ” của Lương Nhất Hủ, nên cũng hiểu rõ đôi khi có những fan cực đoan đến mức đáng sợ.
Kỷ Hòa nhún vai:
"Tôi không rõ, chỉ biết nếu đúng là bị fan bắt cóc thì đợi bắt được người, mấy cô cứ thoải mái thẩm vấn."
"Được rồi." – Yến Lâm không nói thêm gì nữa. Cô cũng biết kéo dài thời gian có thể khiến hậu quả nghiêm trọng hơn.
Hai người nhanh chóng chia nhau ra, mỗi người đi một hướng theo chỉ dẫn của Kỷ Hòa. Cô chỉ có thể xác định được vị trí đại khái—một con đường nhỏ vắng vẻ, khu dân cư khá hẻo lánh.
Trước mắt họ là một dãy những tòa nhà thấp tầng, chen chúc nhau, người dân sinh sống ở đây tuy không quá đông nhưng cũng chẳng thể nói là ít.
Nhìn khung cảnh trước mặt, Yến Lâm không khỏi lo lắng:
"Chẳng lẽ phải gõ cửa từng nhà hỏi thăm à?"
Rồi cô lại nghĩ ra cách khác, hỏi:
"Hay là thế này, nếu có thể lấy được tóc hoặc móng tay của Đàm Lạc, tôi có thể nhờ Tu Nam Dật dùng thuật suy diễn để tìm ra vị trí chính xác."
Kỷ Hòa lắc đầu:
"Như vậy thì chậm quá."
Nếu muốn dùng thuật suy diễn, thật ra cô cũng có thể làm được. Nhưng vấn đề là, tìm được tóc hoặc móng tay của Đàm Lạc cần thời gian, trong khi tình hình hiện tại lại cực kỳ cấp bách. Cô không dám đánh cược mạng sống của một người.
"Nhưng tôi nghĩ ra một cách nhanh hơn rồi."
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ven đường—cũng là điểm giao nhận hàng trong khu. Đây là siêu thị duy nhất ở khu vực này, bán đủ thứ linh tinh và đồng thời kiêm luôn chuyển phát nhanh.
"Những nơi như thế này, thường thì ai cũng quen mặt nhau. Người làm chủ lại càng là người nắm được nhiều tin tức nhất."
"Với lại nếu người bắt Đàm Lạc thật sự là fan, thì chắc chắn ngày thường sẽ gửi hoặc nhận những món đồ liên quan đến anh ta, như poster hay đồ lưu niệm chẳng hạn. Người phụ trách giao nhận hàng chắc chắn sẽ có ấn tượng."
Yến Lâm gật đầu, nhưng vẫn hỏi:
"Vậy nếu đến cả chủ cửa hàng cũng không nhớ gì thì sao?"
Kỷ Hòa thản nhiên đáp:
"Thì đến lúc đó lại dùng cách cô vừa nói, đi tìm tóc hoặc móng tay. Đàm Lạc mà thật sự xui đến mức đó thì cũng chẳng còn cách nào khác."
Yến Lâm nghẹn lời, khóe miệng co giật.
"Chị Kỷ à, dạo này chị biết đùa rồi hả?"
Không nói nhiều nữa, Yến Lâm bước vào cửa hàng. Bên trong căn nhà nhỏ, bà chủ đang vừa cắn hạt dưa vừa dán mắt vào chiếc tivi treo trên tường.
Yến Lâm xuất trình thẻ ngành, rồi hỏi:
"Bà ơi, ở đây có cô gái nào cực kỳ hâm mộ một nghệ sĩ tên là Đàm Lạc không ạ?"
Bà chủ “phì” một cái, nhả vỏ hạt dưa ra:
"Đàm Lạc là ai cơ? Tôi không biết đâu. Với lại, con gái nhà người ta mê ai thì sao tôi biết được?"
Yến Lâm đang nghĩ xem có nên đổi cách hỏi không thì từ giữa các dãy kệ hàng, Kỷ Hòa bước ra, chỉ vào tủ kính rồi nói:
"Cho tôi hai gói thuốc Trung Hoa."
"...???"
Yến Lâm trố mắt nhìn cô bạn. Trong trí nhớ của cô, Kỷ Hòa tuyệt đối không hút thuốc.
Nhưng bà chủ thì tươi cười rạng rỡ, nhanh nhẹn lấy thuốc đưa cho cô:
"Đây, hai gói thuốc Trung Hoa!"
Nhận thuốc xong, Kỷ Hòa cười nhẹ:
"Bà chủ à, chuyện mà bạn tôi vừa hỏi ấy, thật ra tôi cũng khá hứng thú..."
"Nếu bà không biết Đàm Lạc là ai cũng không sao. Nhưng có cô gái nào thường xuyên đến đây gửi poster hoặc đồ lưu niệm của các nghệ sĩ không? Chắc bà sẽ nhớ đấy."
Bà chủ suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
"Nhận poster thì tôi không rõ, vì bên tôi chỉ lo phát hàng thôi. Nhưng gửi poster thì tôi có ấn tượng."
"Có một cô gái hay đến gửi… cái gì gọi là card ấy. Nhỏ xíu à, nhưng lần nào cũng yêu cầu tôi gói cho thật cẩn thận, nói là đồ quý lắm, nếu hỏng thì hậu quả nghiêm trọng lắm."
"Ban đầu tôi thấy chỉ là một cái thẻ thôi mà, có gì ghê gớm đâu? Còn tưởng đầu óc cô bé có vấn đề, nên tôi nhớ rất rõ. Nhưng tôi không dám chắc có phải người mấy cô muốn tìm hay không."
"Con bé đó cũng tội nghiệp lắm, nghe nói ba mẹ đều mất rồi, hiện tại sống một mình. Nhà nó ở tầng một, tòa đối diện kia kìa. Mà các cô tìm nó có chuyện gì thế? Đừng bảo là nó gây ra chuyện gì rồi nhé?"
Vì trước đó Yến Lâm đã cho xem thẻ ngành nên bà chủ cũng không cảnh giác, rất thẳng thắn kể lại mọi chuyện.
Yến Lâm cười xòa, xua tay:
"Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là có vài việc nhỏ cần hỏi cô ấy chút thôi."