Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc đó, trong sân trường bỗng vang lên tiếng hét to, sắc như dao:
"Á! Sao cậu lại cướp dây nhảy của tớ?!"

Tất cả lập tức quay lại nhìn. Một bé gái vừa nãy còn đang chơi dây nhảy cùng Sầm Ninh, giờ đang giận dữ siết chặt nắm tay, mặt mày cau có:
"Sao cậu lại giành đồ chơi của tớ? Cậu không có gì chơi à?"

Người vừa cướp dây là một cậu bé mập mạp, đầu cạo trọc bóng loáng. Cậu ta chống nạnh, mặt vênh lên:
"Chơi tí thôi mà, keo kiệt quá đi! Chỉ là sợi dây thôi mà."

Bé gái trừng mắt:
"Cậu có bóng cao su chơi rồi mà! Sao còn giành đồ của tớ?"

Cậu nhóc mập như bị kích động, giậm chân rồi hét lớn:
"Có gì to tát đâu! Mẹ tớ nói, sau này cậu sẽ lấy tớ làm chồng. Cậu là vợ tớ cơ mà, sợi dây của cậu thì cũng là của tớ luôn chứ sao!"

Tất cả mọi người: "...???"

Lương Điềm Điềm sững sờ:
"Trời ơi, mấy tuổi đầu mà đã biết cưới xin là sao?"

Tiêu Trạch Trình không nói nhiều, bước nhanh tới trước mặt hai đứa trẻ:
"Trả lại sợi dây cho bạn đi."

Dù ngỗ ngược, nhưng thằng bé vẫn sợ người lớn. Nghe vậy, cậu chỉ đành hậm hực trao lại dây nhảy.

Lương Điềm Điềm cau mày hỏi:
"Em nói sau này bạn ấy sẽ lấy em là sao?"

Diệp Chi Tinh xen vào:
"Chắc là ảnh hưởng từ mấy trò chơi gia đình thôi. Trẻ con hay đóng vai vợ chồng lắm."

Cậu bé vẫn cố chấp:
"Không phải trò chơi đâu! Mẹ em nói thật đấy! Nha Nha là con dâu nuôi từ bé của nhà em. Mười tuổi sẽ sang nhà em làm việc, lớn lên thì cưới làm vợ!"

Tất cả sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Trên livestream, bình luận cũng bùng nổ:
"[Ơ... con dâu nuôi từ bé là sao vậy? Nghe như thời cổ đại ấy!]"
"[Con dâu nuôi từ bé là kiểu gia đình nhà trai nhận nuôi cô gái từ nhỏ, sau lớn lên sẽ gả cho con trai họ. Nguyên nhân có thể do nhà trai nghèo không cưới nổi vợ, hoặc nhà gái quá nghèo, phải gán con. Nhưng đây là phong tục cổ hủ, lạc hậu rồi. Không ngờ bây giờ vẫn còn tồn tại... Nghe mà rùng mình.]"

[Tư tưởng đã ăn sâu bén rễ thì làm sao dễ dàng xóa bỏ được? Giống như tục bó chân ngày xưa vậy. Dù tập tục đó đã bị loại bỏ, nhưng đến giờ vẫn còn không ít cô gái tự ti chỉ vì bàn chân mình to… Những phong tục xấu mang hình hài rõ ràng còn có thể loại trừ, nhưng những ràng buộc vô hình thì khó hơn gấp bội. Thậm chí, chuyện “con dâu nuôi từ bé” vẫn còn đang âm thầm tồn tại…]

"Trời đất… Không ai đứng ra kiểm soát chuyện này sao?"

[Lầu trên nghĩ đơn giản quá rồi. Làm sao kiểm soát được? Dù có người đến hỏi thăm thì người ta cũng sẽ chối bay chối biến, khăng khăng nói không hề có chuyện đó. Mà kể cả có bằng chứng, họ cũng sẽ biện minh là đôi bên tình nguyện. Chẳng lẽ lại ép người ta không được 'yêu thương' nhau?]

"Vậy… chẳng lẽ không có cách nào để thay đổi sao?"

[Khó lắm... Cậu cứ nhìn những vụ buôn người đi, giải quyết còn khó huống gì mấy chuyện kiểu này… Haiz…]

Lương Điềm Điềm không tin nổi, nhìn chằm chằm vào thằng nhóc mập: "Ý em là, em ấy còn nhỏ xíu vậy mà đã bị bán về nhà em để làm vợ à?"

Thằng nhóc mập gật đầu, vẻ mặt rất đỗi ngây thơ: "Em cũng không rõ, chỉ biết là mẹ em nói vậy thôi. Mấy bạn khác còn ghen tị với em vì ai cũng muốn có vợ. Đâu phải ai cũng cưới được đâu ạ."

[…]

[Mẹ nó, kinh khủng quá… Con bé kia còn chưa biết gì mà cuộc đời đã bị định đoạt sẵn rồi… Sinh ra ở một nơi như thế đúng là tội nghiệp.]

Cả nhóm người lớn đứng đó mà chẳng ai nói được lời nào. Không khí trở nên nặng nề hẳn.

Tiêu Trạch Trình nhìn thằng bé và lên tiếng, giọng điềm tĩnh: "Dù gì thì em cũng là con trai, không được phép giành giật đồ của con gái. Nhớ chưa?"

"Vâng… em nhớ rồi ạ." Thằng bé gật gù, ánh mắt thoáng lo lắng vì thấy nhiều người lớn xung quanh.

Sầm Ninh đứng một bên, gương mặt đầy suy nghĩ. Đến lúc tan học, cô chủ động tìm đến Giản Tư Tư để hỏi chuyện.

Giản Tư Tư nghe xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đã biết trước: "Tôi biết rồi. Tôi đến đây sớm hơn mọi người nên chuyện này không có gì bất ngờ cả."

"Vậy nhưng… Chúng ta có thể làm được gì không?" – giọng Sầm Ninh mang theo chút bất lực.

Giản Tư Tư nhìn cô, nhẹ giọng đáp: "Biết thì biết, nhưng có thể làm gì đây?"

Câu nói đó khiến tất cả đều im lặng. Bởi vì đúng là… họ chẳng thể làm gì cả.

Sầm Ninh cắn môi rồi khẽ nói: "Hay là tôi quyên góp chút tiền cho bố mẹ của bé Nha Nha? Biết đâu họ sẽ đổi ý, không bán cô bé nữa."

Giản Tư Tư lắc đầu: "Suy nghĩ đó không sai, nhưng vấn đề là… số tiền đó liệu có thực sự vì Nha Nha không? Họ có thể giữ cô bé vài hôm, rồi lại bán đi chỗ khác. Tiền xài hết thì lại bán tiếp."

"... Đúng thật."

Giản Tư Tư thở dài rồi nói thêm: "Tôi biết chuyện này rất khó, nhưng lý do tôi đến đây dạy học là vì muốn làm gì đó để thay đổi. Ít nhất là để bản thân không phải cắn rứt lương tâm. Còn kết quả thế nào thì tôi không dám chắc."

Tô Chiếu An gật đầu, chân thành tiếp lời: "Chị đã cố gắng rồi, thế là đủ. Kết quả có ra sao cũng không quan trọng bằng việc chúng ta thật sự muốn thay đổi. Dù sao thì chúng ta cũng là người của công chúng, nếu không làm gương thì ai sẽ làm?"

Mọi người đều đồng tình.

Lương Điềm Điềm nói thêm: "Đúng đấy. Nếu chúng ta còn không đứng ra thì còn ai nữa? Hay là mình cùng nhau đến gặp bố mẹ Nha Nha, nói chuyện thử xem sao?"

Thậm chí, đạo diễn Lý Mậu nãy giờ vẫn im lặng cũng lên tiếng: "Tôi có thể thay mặt chương trình 'Giai điệu tự nhiên' phát biểu một chút, coi như dùng tiếng nói của chương trình để tạo tác động."

Tiêu Trạch Trình vỗ vai Lý Mậu một cái rõ kêu: "Không hổ danh đạo diễn Lý! Tham gia show của anh quả thật là đúng đắn."

Sầm Ninh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng cất lời: "Tôi có một ý này… không biết có khả thi không."

Mọi người đồng loạt nhìn cô.

"Gì thế?"

"Chắc mọi người cũng biết chuyện của tôi với Thang Tiêu rồi. Sau sự cố đó, có lẽ cả đời này tôi khó mà mang thai được nữa… Nhưng tôi vẫn rất yêu trẻ con. Nếu vậy, sao tôi không nhận nuôi Nha Nha, nuôi bé như con gái ruột của mình?"

Lương Điềm Điềm nhíu mày: "Nhưng Nha Nha đã bị bán làm con dâu nuôi từ bé rồi còn gì?"

Sầm Ninh cười nhạt: "Chính vì họ có thể bán bé đi, nên chẳng quan trọng là bán cho ai. Chỉ cần tôi đưa ra cái giá đủ cao, họ chắc chắn sẽ gật đầu."

Ý tưởng này tuy thực tế và đau lòng, nhưng đúng là khả thi.

Tiêu Trạch Trình gật đầu: "Anh thấy cách này được đấy."

Kỷ Hòa cũng đồng tình với lựa chọn đó.

Sầm Ninh nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì cứ đi xem tình hình cụ thể đã."

[…]

[Thật ra tôi thấy cách này tốt đấy. Gia đình kia tham tiền như vậy, chỉ cần Sầm Ninh ra giá thì họ nhất định sẽ đồng ý.]

[Chuẩn rồi! Sao họ giàu bằng chị Sầm được!]

[Không phải chỉ mình tôi thấy ghen tị với bé Nha Nha đấy chứ? Tôi cũng muốn được chị Sầm nhận nuôi, hu hu hu…]

[Chị Sầm ơi, chị có nhận nuôi đứa trẻ 240 tháng không? Em đây!!]

[Tự nhiên nhớ đến chuyện hồi trước, có cô bé mồ côi ở Trung Quốc được một cặp vợ chồng nước ngoài giàu có và yêu văn hóa Trung Quốc nhận nuôi… Trời ơi, bao giờ chuyện tốt đó mới tới lượt tôi đây…]

Khi mọi người vẫn còn đang bàn tán về chuyện “con dâu nuôi từ bé”, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng khi một thôn dân vội vã chạy tới. Trên mặt anh ta hiện rõ vẻ lo lắng, vừa đi vừa lén tránh máy quay khiến khán giả trong phòng livestream không chú ý nhiều.

Anh ta lên tiếng, giọng khẩn trương:
"Xin lỗi... Có thể tạm dừng quay hình một chút được không?"

Lý Mậu nhíu mày, cảm nhận được điều gì đó không ổn:
"Sao vậy? Có chuyện gì gấp à?"

"Xảy ra chuyện lớn rồi... Có người chết." Thôn dân hít sâu một hơi, mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy.

Không khí trong phòng ngay lập tức trùng xuống. Mọi người nhìn nhau, trong mắt là sự hoảng sợ không giấu được.

Đây chẳng phải đang ghi hình chương trình giải trí “Giai điệu tự nhiên” hay sao? Sao bỗng dưng lại giống như một tập phim của chương trình phá án vậy?

Lý Mậu ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, liền lập tức điều động tổ quay phim giải thích sơ bộ cho khán giả rồi nhanh chóng tạm dừng phát sóng. Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa thể công khai. Nếu để lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây hoang mang dư luận.

Khán giả trong phòng livestream bắt đầu xôn xao:

"[Ủa gì vậy? Đang yên đang lành sao tự nhiên cắt sóng?]"
"[Tôi vừa bò dậy từ sáng sớm để coi chương trình, giờ lại thế này thì chịu rồi!]"
"[Mọi người cứ bình tĩnh đi. Ekip cắt sóng chắc chắn là có lý do chính đáng, có khi thật sự xảy ra chuyện lớn rồi cũng nên...]"

Không như Kỷ Hòa – người giữ vẻ mặt bình tĩnh, các khách mời khác đều tỏ ra lo sợ xen lẫn tò mò. Dù sao thì... đây cũng là lần đầu họ nghe đến chuyện có người chết xảy ra gần mình như vậy.

Thôn dân hơi do dự rồi nói nhỏ:
"Thật ra, tôi khuyên mọi người tốt nhất đừng đi xem hiện trường. Nếu không, e là…"

Tiêu Trạch Trình cau mày:
"Sao? Có gì kinh khủng à?"

"Chuyện đó..." – Thôn dân nuốt nước bọt – "Cảnh tượng khá kinh dị. Thanh niên trai tráng trong thôn sau khi nhìn thấy cũng phải nôn ra tại chỗ."

Diệp Chi Tinh rùng mình, giọng nhỏ hẳn đi:
"Đáng sợ vậy thật sao?"

"Muốn biết thì cứ đi xem sẽ rõ." Thôn dân lẩm bẩm.

Tiêu Trạch Trình gật đầu:
"Vậy thì đi thôi."

Ngay lúc đó, Điền Nhược Kỳ hoảng sợ. Cô ta chẳng muốn dính dáng gì đến những chuyện chết chóc kiểu này. Thứ nhất, nhìn thấy người chết thì xui xẻo. Thứ hai, người đó cũng đâu có liên quan gì đến cô ta?

Cô ta lập tức lên tiếng:
"Hay là tôi ở lại trong nhà nhé? Tôi sợ lắm, mà nếu nhìn thấy hiện trường đó chắc tối nay tôi gặp ác mộng mất..."

Diệp Chi Tinh chẳng mấy để tâm:
"Vậy thì cô cứ ở lại đi."

Kỷ Hòa quay sang dặn:
"Nhưng cô nhớ phải cẩn thận đấy."

Điền Nhược Kỳ cau mày, giọng không kiên nhẫn:
"Tại sao? Có gì mà phải cẩn thận?"

Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười hơi kỳ lạ, chậm rãi nói:
"Bởi vì... đã có người chết, điều đó đồng nghĩa với việc có kẻ đã ra tay. Mà hung thủ thì vẫn còn đang tự do ngoài kia. Nếu hắn có thể giết một người, thì cũng có thể giết người thứ hai... Đúng không?"

Giọng nói của Kỷ Hòa nhẹ nhàng, không có chút căng thẳng nào, nhưng Điền Nhược Kỳ thì mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi túa ra sau gáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK